“Tại sao lại rời đi?” thiếu niên ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bé
“Vì tôi muốn vậy” cô bé không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt cậu nói
Thiếu niên giận run người, hai tay nắm thật chặt, cố kiềm chế cảm xúc. Cô bé dường như không quan tâm, lạnh lùng lướt qua người cậu đi về chiếc xe hơi đã đậu sẵn trước cửa.
Sấm sét rền vang, sáng cả bầu trời đen. Từng hạt mưa rào đập mạnh vào mặt cùng ánh mắt tràn đầy bi thương càng khiến cậu trở nên thảm bại.
“Nam Băng, nếu em bước ra khỏi cánh cổng này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho em” Giọng điệu âm trầm và quả quyết vang lên khiến cô bé bỗng khựng lại một chút.
Đúng, cô biết những lời anh nói ra, nhất định anh sẽ làm được.
Cô khẽ nói “Xin lỗi” rồi nắm chặt balo bước vào xe
Thiếu niên cố gắng kiềm nén bản thân không chạy lại ôm lấy cô, cố gắng giữ lại sự kiêu hãnh vốn có của mình. Thế nhưng, khi nghe tiếng xe hơi nổ máy chuẩn bị rời đi. Anh không tự chủ mà quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô thông qua lớp cửa kính hét lớn “Nam Băng, đừng đi”
Hộc…hộc…hộc
Nam Băng bật dậy thở dốc
Đã 7 năm rồi, cứ mỗi đêm có mưa sấm to, cô lại mơ giấc mộng này.
Nam Băng đổ mồ hôi đầm đìa, cô lấy khăn lau người, rồi đi pha một ly sữa nóng uống.
Ngắm cơn mưa rào qua lớp kính khiến cô tĩnh tâm lại.
Chuyện quá khứ hãy cứ để cho nó qua đi, ngày mai cô sẽ bắt đầu một chặng đường mới trong cuộc đời mình.
----
Sở cảnh sát Hồng Kông
“Ê, hôm nay nghe nói sẽ có thực tập sinh đến sở cảnh sát của mình đó. Mong là lần này Thiếu tá của chúng ta có thể chọn được người vào đội đặc nhiệm I. Một người cũng được” Một cảnh sát trẻ tầm 26 tuổi, mái tóc húi cua đang vừa ăn sáng vừa phấn khích bàn luận với một nhóm người.
“Uhm, Thiếu tá mình khó tính quá, đã 2 năm rồi trải qua không biết bao nhiêu đợt tuyển người mà vẫn không ai có thể qua mắt sếp. Haizz, làm cho đội chúng ta có le que 5 người cũ xì. Chán chết” Một thanh niên tóc chẻ đôi, trông lớn tuổi hơn đáp lời.
“Thì đã sao, ít người nhưng làm được việc, còn hơn cả đống người như đội II, III vừa không mang lại thành tích tốt như chúng ta, lại lùm xùm thị phi” Một người khác tóc xoăn vẻ mặt không cho là đúng đáp
“Im …im … đội trưởng về rồi kìa” Tên tóc ép thẳng nãy giờ chỉ gật gù nghe chuyện, vội nhắc nhở.
Một chàng trai có khuôn mặt tuấn tú đi vào, trông anh rất trẻ tầm 28, 29 tuổi. Nhưng phong thái uy nghiêm, đĩnh đạc khiến cho các cấp dưới dù lớn tuổi hơn cũng phải kính nể, đồng loạt đưa tay lên trán chào.
“Chào, đội trưởng” Âm thanh đồng loạt tạo khí thế mạnh mẽ khiến Kỳ Phong hài lòng khẽ gật đầu, ra hiệu nghỉ rồi bắt đầu nói
“Sáng nay, sẽ có 30 thực tập sinh xuất sắc đến sở cảnh sát kiểm tra xét tuyển. Vì đội đặc nhiệm I chúng ta quá ít người, cho nên thủ trưởng đặc biệt ưu tiên cho chúng ta tuyển trước. Trong vòng 5 phút sẽ bắt đầu, các cậu chuẩn bị nhé”
“Yes, sir” Mọi người mau chóng tản ra sắp xếp bàn ghế, tài liệu, thiết bị cho thí sinh.
Đúng 5 phút sau cả người chuẩn bị và thực tập sinh đều có mặt tại phòng họp.
“Chà, cô bé kia xinh đẹp quá, gương mặt thì lạnh tanh, rất giống hình tượng tiên nữ trong lòng tôi” Tóc húi cua Tân Kỳ si mê nhìn về phía một cô gái đứng ngoài bìa.
Tóc chẻ đôi Phúc Long nhìn theo hướng Tân Kỳ, cũng bắt đầu sáng cặp mắt lên, gật đầu lia lịa.
Tóc Xoăn Đức Long và tóc ép thẳng Sơn Kỳ trong đội cũng không tự chủ nhìn cô.
Nam Băng đã quen với các ánh mắt nhìn thế này rồi, nên cũng không mấy ảnh hưởng đến cô.
Kỳ Phong thấy vẻ mặt hám gái của các thành viên trong đội, liền đập mạnh bàn, đem mọi người tập trung trở lại
“Đội đặc nhiệm I do tôi quản lý, yêu cầu của tôi đối với thành viên trong đội rất cao, vì vậy mong các bạn hãy cố gắng tập trung thực hiện bài kiểm tra và đừng phụ lòng kỳ vọng của tôi”
Anh đảo mắt nhìn về các thực tập sinh đang đứng thẳng lề lối. Đợt này, có vẻ ý thức khá tốt, có 10 nữ và 20 nam, tỷ lệ chênh lệch cũng không quá lớn. Kỳ Phong âm thâm quan sát.
“Được rồi, bài thử nghiệm có 2 phần. Phần đầu là kiểm tra khả năng xử lý máy tính. Hiện tại có 30 máy tính trên bàn, các bạn vào vị trí bắt đầu đột nhập phần mềm máy tính của tôi, ai làm xong tiếp tục giải mã ký tự của tài liệu trên bàn rồi gửi cho tôi qua máy tính.
Xong phần 1 được rồi tôi sẽ báo phần 2 thi gì? Các bạn có 5 phút cho phần thi này. Bắt đầu!”
Các thí sinh nhanh chóng bước vào vị trí đã xếp sẵn bắt đầu phá giải hệ thống bảo mật trong máy tính Kỳ Phong.
Mọi người trong đội đặc nhiệm I cũng nở nụ cười thách thức. Muốn vào đội của họ thì phải có thực lực.
Hệ thống bảo mật này không nói là quá khó, nhưng cũng thuộc dạng không vừa. Nếu thí sinh nào học hành chăm chỉ cộng thêm thông mình thì cũng phải mất 30 phút để giải. Nếu trong vòng 10 phút, thì cũng được xem là quá đỉnh rồi. Thế mà, đội trưởng của họ chỉ cho 5 phút mà còn có 2 nhiệm vụ cơ đấy.
Mặc dù khá hãnh diện về đội của mình, nhưng các thành viên lại nhanh chóng sa sẩm mặt mày vì chắc chắn độ ế của nhóm sẽ không dễ hoá kiếp.
Kỳ Phong quan sát lần lượt từng thí sinh, đa số đều nhăn mặt căng thẳng. Chỉ duy có một người…
Anh hiếu kỳ nhìn cô với cặp mắt tán thưởng. Cặp mắt vô cùng điềm tĩnh, thao tác tay liên tục xử lý không ngừng nghỉ.
Không biết sao anh lại cảm thấy tin tưởng cô bé này có thể vượt ải thành công.
Ting… máy chủ của Kỳ Phong hiện đã có một người đột nhập thành công.
Anh chưa kịp vui vẻ đã nghe tiếng Ting… ting… báo hiệu đoạn mật mã đã được gửi thành công.
Nhìn vào màn hình đồng hồ chưa đầy 2 phút, cô bé này đã hoàn thành 2 mục tiêu đề ra. Giỏi.
Kỳ Phong ngẩng đầu về phía Nam Băng, không tự chủ tán thưởng trong lòng.
Năm phút trôi qua. Kỳ Phong thông báo kết quả “ Có hai thí sinh đột nhập thành công và giải được mật mã là Nam Bằng và Vinh Anh. Hai em ở lại, còn các bạn khác vui lòng sang phòng kế bên thi bài viết của các đội khác. Cám ơn các bạn”
Chờ các thí sinh khác rời khỏi.
Kỳ Phong lại tiếp tục nói :”Hai em đánh với nhau, ai bị quật ngã xuống sàn trước người đó thua, người còn lại sẽ được gia nhập vào đội”
Nam Băng không hề cảm thấy áp lực, sau khi chào đối thủ, cô bắt đầu tấn công đối phương.
Vinh Anh là con trai, Nam Băng lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, khiến anh không nỡ xuống tay. Thế nhưng, thấy sự mạnh mẽ và linh hoạt đáng sợ của cô khi tung đòng, anh bắt đầu không thể lơ là.
Nên biết rằng được vào đội đặc nhiệm I là mong ước của các thực tập sinh. Vì nhiệm vụ của đội I thường rất khó và có nhiều cơ hội học hỏi. Anh không thua được.
Nam Băng ra đòn rất dứt khoát, động tác nhanh thoăn thoắt khiến Vinh Anh liên tục bị trúng đòn ở bụng và cằm. Trong khi đó, anh không hề chạm được vào người của cô. Thấy đối phương bắt đầu choáng voáng, Nam Băng hụp người xuống đá vào gối của anh khiến anh ngã chõng choài xuống đất.
Kỳ Phong nhìn vào đồng hồ chưa được 2 phút. Anh thích cô bé này rồi. Rất có thực lực.
Không những Kỳ Phong, mà 5 thành viên khác trong đội cũng vô cùng phấn khích. Không ngờ cô bé xinh đẹp đầy nữ tính như vậy lại vừa thông minh vừa giỏi võ. Lần này đội I của họ nhặt được hòn ngọc quý rồi.
Kỳ Phong bước lại đỡ Vinh Anh đứng dậy, vỗ vào vai cậu động viên “Em cũng rất giỏi, tuy nhiên đội I lần này tôi chỉ muốn tuyển 1 người. Vì vậy, chúc em có thể thành công vào đội khác trong sở”
Sau khi tiễn Vinh Anh ra khỏi phòng, Kỳ Phong mới quay về phía Nam Băng, giơ tay chào hỏi cô
“Chào mừng em vào đội đặc nhiệm I, Nam Băng. Tôi là Kỳ Phong”
Nam Băng thấy đội trưởng mình giơ tay ra, lưỡng lự một chút khẽ đưa tay chạm nhẹ vào tay anh rồi nhanh chóng buông ra. Cô không thích đụng vào người khác.
Nhìn động tác vừa khó hiểu vừa đáng yêu của Nam Băng. Mọi người trong đội không kìm được bật cười. Xem ra thành viên này thuộc dạng lạnh lùng girl rồi.
Kỳ Phong cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, miễn là không làm ảnh hưởng công việc, còn lại anh đều tôn trọng tính cách của mỗi thành viên trong đội.
“Em có thời gian 3 tháng đào tạo đặc biệt bao gồm bắn súng, lập trình, thể lực, lái các phương tiện chiến đấu…, sau đó em sẽ bắt đầu tham gia nhiệm vụ chung với cả đội. Ngày mai 7h có mặt tại đây. Rõ chưa” Kỳ Phong thông báo lịch huấn luyện.
Nam Băng khẽ hô “Rõ”
Mắt thấy Nam Băng muốn rời khỏi, mọi người trong phòng đều có chung suy nghĩ : cô bé này kiệm lời và giao tiếp kém đến đáng sợ. Bọn họ còn chưa giới thiệu thành viên trong đội mà cô đã muốn bỏ về, dường như cô chỉ quan tâm đến nhiệm vụ, mệnh lệnh thôi.
Tân Kỳ nhanh chóng lên tiếng, ngăn cản ý đồ về nhà của cô.
“Khoan đã, Nam Băng, chúng ta làm quen một chút nhé. Anh là Tân Kỳ, có tóc húi cua, vui tính đẹp trai, sở trường của anh là đánh trực diện, lái xe tốc độ”
Tóc ép thẳng Sơn Kỳ nhanh chóng chen vào “còn anh là Sơn Kỳ, sở trường bắn tỉa, lái máy bay không quân”
Phúc Long cũng vội giới thiệu “Anh là Phúc Long, sở trường lái tàu ngầm và thiết kế máy móc”
Thành viên còn lại điềm tĩnh hơn “Anh là Đức Long, sở trường lập trình”
Thấy mọi người nhốn nháo giới thiệu, Kỳ Phong nhếch miệng cười hỏi: “Em có thể nhớ hết tên bọn họ chưa?”
Nam Băng khẽ gật đầu, mặt không cảm xúc đáp “Tân Kỳ đánh xe, Sơn Kỳ bắn bay, Phúc Long tàu máy, Đức Long lập trình”
Mọi người sững sờ với khả năng ghép vần, rút từ của Nam Băng. Mặc dù có hơi kỳ lạ nhưng cũng khá dễ hiểu.
Haizz, mặc dù cô bé này có hơi Không cảm xúc, nhưng cũng khá tuyệt đấy chứ. Mong chờ những kỳ tích mới của đội thôi.
Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!