LIST NGÔN TÌNH HAYcập nhật đầy đủ các thể loại truyện hay, truyện hot full trọn bộ.

Ngôn tình hành động: Nam Băng

CHƯƠNG 10: KHU RỪNG MA QUÁI

Chương Trước Chương Tiếp

“Lão đại, đã có thể xuất phát ạ” Tiêu Vệ vừa bỏ đồ đạc cần thiết lên chiếc xe Ferrari, liền xoay người vào phòng khách báo cáo.

Tần Mục khẽ gật đầu, cầm xấp tài liệu hướng về cửa lớn.

Không kịp rồi, Nam Băng vừa nhìn đồng hồ vừa chạy nhanh từ tầng 5 xuống sảnh lớn, âm thầm oán trách toà nhà quá lớn, đến cả hành lang cũng dài đến trăm mét.

“Lão đại, chờ tôi một chút…” Nam Băng vừa chạy đến dưới lầu liền thấy Tần Mục đang cúi người muốn vào xe, hớt hải gọi to lên.

Nghe tiếng của Nam Băng, Tần Mục hơi ngạc nhiên ngừng lại động tác. Anh xoay người đứng chờ cô chạy tới trước mặt mình.

Hộc… hộc… Cuối cùng Nam Băng cũng đuổi kịp. Cô nắm chặt lấy vạt tay áo của anh, đứng thở gấp.

Thấy cô chạy đến gương mặt đỏ hồng, thở không ra hơi, Tần Mục lạnh lùng châm biếm “Không ngờ thể lực của cô lại tệ như vậy, bộ dáng này đừng để người ngoài nhìn thấy, nếu không sẽ mất mặt tôi lắm”

Cô cũng đâu có tệ như vậy, chẳng qua tốn trí lực quá nhiều nên không còn sức vận động thôi. Nam Băng không cho là đúng, trong lòng tự biện minh.

“Tìm tôi có việc gì?” nhìn cô không phục mím môi. Tần Mục lên tiếng hỏi vào trọng tâm.

Câu hỏi của anh nhanh chóng khiến Nam Băng quay về mục đích chính của mình.

Cô lợi dụng lúc anh không để ý, nhanh chóng chuyển tay từ vị trí vạt áo, nắm lấy cổ tay phải của anh. Cụp…

Ánh mắt Tần Mục từ ngạc nhiên chuyển sang âm trầm khi nhìn rõ thứ vừa vòng qua tay phải anh.

“Cho cô 10 giây tháo cái còng ra” Giọng anh âm trầm .

Nam Băng dám trái lại lời của anh, không cho cô đi, cô lại đi làm còng để cột anh với cô lại một chỗ. Thật là ngang bướng hết thuốc chữa.

“Xin lỗi, chỉ lần này, tôi thật sự rất muốn tham gia” Nam Băng biết mình đuối lý, nhỏ giọng nói.

Tần Mục không nhìn cô, ra hiệu cho đàn em lấy súng ra.

Nam Băng vừa thấy động tác của anh liền vội nói “Anh có dùng súng, dùng dao, hay bất cứ vũ khí gì để phá cái còng cũng vô ích. Đây là còng điện đặc biệt, nếu không được mở đúng cách mà thô bạo phá hư nó thì cả hai người đeo còng sẽ bị dòng điện cực mạnh trong mỗi vòng tay giật chết. “

Tần Mục quay qua, ánh mắt tức giận nhìn cô. Cô dám dùng tính mạng đặt cược chỉ vì muốn được qua Mỹ tham gia nhiệm vụ lần này sao?

Vậy thì anh sẽ càng không cho cô toại nguyện.

“Tiêu Vệ, kêu Lỗ Đạt ra đây tìm cách mở khoá” Tần Mục âm trầm ra lệnh

Ánh mắt Nam Băng đầy tự tin, môi khẽ cong lên nói “Khoá này kể cả Khả Nhĩ chưa chắc đã mở được. Anh có kêu người giỏi nhất ra thì cũng chỉ làm mất thêm thời gian mà thôi”

Tần Mục nhìn bộ dáng  này của cô càng khó chịu, sắc mặt càng ngày càng đen. Anh không tin anh phải chịu thua cô…

Thấy Tần Mục càng hiện lên quyết tâm không cho cô toại nguyện. Nam Băng nhanh chóng chuyển sang thái độ mềm mỏng.

Cô bất ngờ nắm chặt lấy tay Tần Mục, ánh mắt tha thiết nhìn anh, yếu ớt nói “Coi như tôi cầu xin anh đó. Chỉ lần này thôi. Có được không ?”

Cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ bàn tay Nam Băng truyền đến cùng ánh mắt long lanh xinh đẹp của cô khiến tim Tần Mục không tự chủ đập lệch nhịp.

Từ nhỏ, Nam Băng không bao giờ tỏ ra yếu đuối, cô rất kiên cường. Sau khi trải qua nhiều biến cố, cô càng duy trì sự thanh lãnh của mình đối với mọi người. Duy chỉ có Tần Mục mới có thể thấy được ánh mắt năn nỉ điều gì đó của cô, nhưng hầu như rất ít.

Tần Mục không ngờ đã lâu như vậy mà độ sát thương của nó đối với anh lại vẫn rất lớn, có khi… còn lớn hơn lúc nhỏ.

Anh mất tự nhiên nhìn về khoảng không giữa hai người, điều chỉnh tâm tình rồi nói “Nếu cô không làm được việc mà còn vướng víu tôi hành động, cô sẽ bị trừng phạt nặng”

Nam Băng vừa nghe câu này liền biết anh đã đồng ý. Cô cười vui vẻ gật đầu rồi chủ động kéo tay anh bước vào xe.

 “Được rồi, xuất phát thôi, Tiêu Vệ” Vừa ổn định chỗ ngồi, cô phấn khởi hô một tiếng rồi lấy một cuốn sách cổ nhỏ trong túi áo khoác ra yên tĩnh đọc.

Phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Vệ và đám đàn em cùng với gương mặt đen của Tần Mục.

Sự thay đổi trạng thái quá đột ngột của cô, khiếnTần Mục âm thầm suy nghĩ

Có phải anh bị trúng kế rồi không?

---

Khu rừng Potagi, phía tây nước Mỹ

Phạch….phạch…phạch…

Năm chiếc trực thăng chiến đấu đang lượn lờ trên không trung, từng tốp người lần lượt leo xuống từ thang dây do địa hình không có bãi đất trống để hạ cánh.

Sự xuất hiện đột ngột của họ khiến khu rừng vốn âm u tĩnh lặng trở nên vô cùng náo nhiệt

Đám Tần Mục vừa xuống tới mặt đất liền quan sát xung quanh.

Mặc dù bây giờ là 2h chiều, nhưng ánh nắng gay gắt trên tầng cao vẫn không lọt vào được bên dưới khu rừng. Ở đây được bao phủ bởi những cây cổ thụ cao to lâu đời, những tán cây cao đến nỗi có thể quan sát những vị trí xa hàng trăm cây số.

Độ ẩm đặc biệt cao, cộng thêm không có ánh nắng mặt trời khử trùng vì vậy mọi người có thể dễ dàng nhận thấy sự hôi thối bốc lên trong khu rừng.

“Mùi xác chết” Nam Băng rất nhạy mùi lại ưa sạch, khi ở trên thang dây cô đã nhíu mày. Hiện tại, dưới mặt đất mùi tử thi càng nồng đặc hơn.

Tần Mục nghiêm túc ra lệnh qua tai nghe “Mã Nhĩ cùng đội không quân tìm vị trí thích hợp gần đây đợi lệnh. Nếu không liên lạc được với tôi, cậu toàn quyền sử dụng vũ khí hạn nặng chi viện”

“Rõ, lão đại” Mã Nhĩ trên máy bay ra lệnh cấp dưới dời đến vị trí đồi trống cách khu rừng 100 cây số.

Mã Nhĩ vừa rời khỏi, khu rừng trở lại yên tĩnh đến đáng sợ, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến một nửa số người được đưa đến run nhẹ, ánh mắt hơi loạn.

Tần Mục liếc qua thuộc hạ, lạnh lùng nói “Sợ cái gì? Nỗi sợ sẽ làm các người mất đi sự phán đoán thường ngày, từ đó chết càng nhanh hơn. Nắm chặt súng, tập trung cao độ, sẵn sàng chiến đấu. Để cho kẻ thù biết, là quỷ là người cũng được, thuộc hạ của Hoả Long không phải nói muốn giết là dễ dàng giết được”

Giọng nói cường đại của Tần Mục khiến đám thuộc hạ lấy lại tinh thần, ưỡn người hô rõ.

Khả Nhĩ và Tiêu Vệ càng nhìn lão đại mình với ánh mắt nể trọng. Đây là lão đại mà bọn hắn nguyện dùng cả đời mình phục vụ , một người vô cùng vĩ đại.

Nam Băng đứng bên cạnh Tần Mục cũng vô thức nhìn anh chằm chằm xen lẫn lòng khâm phục trước sự bình tĩnh của anh.

Tần Mục dường như cảm nhận được ánh mắt của Nam Băng, anh quay qua nhìn cô, nghiêm túc dặn dò “Tập trung xung quanh, đứng gần tôi”

Nói rồi anh chia mọi người ra làm 3 tốp mỗi tốp 10 người đi xem xét. Anh, Khả Nhĩ, Tiêu Vệ sẽ chỉ đạo từng tốp.

Nam Băng cùng Tần Mục đi về hướng Nam được 300m liền phát hiện một cánh tay đầy dồi đang nằm giữa đường, một nửa thân thể đang treo lơ lửng ở nhánh cây gần đó. Mặc dù đang trong giai đoạn phân huỷ nhưng có thể thấy được vết cào sâu thủng trên lưng của nạn nhân. Không giống vũ khí tạo ra, mà như dấu vết của dã thú cào xé….nhưng kích thước móng lại to bất thường.

Càng đi càng có nhiều người chết, đa số đều không nguyên vẹn, thịt trên thi thể nham nhở như bị nhai cắn.

Tần Mục càng nhìn ánh mắt càng âm u. Dựa theo lời nói của Lỗ Kỳ cùng dấu tích trên các thi thể thì chắc chắc có mãnh thú kích thước dị thường tấn công.

Nhưng việc này không đơn giản chỉ do dã thú hay những hiện tượng dị thường gây ra, khi nãy hắn đã đáp đúng vị trí cuối cùng của lô hàng, lại đi xung quanh gần một cây số vẫn không thấy dấu tích của lô hàng đâu, chỉ có thi thể. Điều này chứng tỏ có người đã mưu tính lấy cắp hàng của hắn.

Mặc dù, đây là lần đầu tiên hắn giao hàng đi qua khu vực này. Nhưng theo tài liệu của Khả Nhĩ, thì nơi đây chưa có ai làm chủ, cũng như chưa từng được báo cáo có điều gì không an toàn.

Vậy kẻ đứng sau là ai? Tần Mục im lặng suy nghĩ

Lúc này, Nam Băng đang đi xung quanh nhìn kỹ từng thi thể một đến khi bước qua một thi thể xa xa nằm trong gốc cây, cô bất chợt khựng người lại, nhanh chóng đeo khẩu trang, găng tay nghiên cứu.

Người này không giống thuộc hạ Hoả Long. Gương mặt hắn trắng bệch, thân thể lành lặn nhưng gầy gò khác thường, trên người không hề có dấu vết cào xé. Hắn…. Nam Băng trợn tròn mắt, bản năng lùi về phía sau vài bước.

Tần Mục mặc dù đang suy nghĩ nhưng vẫn luôn chú ý Nam Băng, nghe tiếng chân lảo đảo của cô, liền lại gần.

“Sao vậy?” Tần Mục thấy cô ngạc nhiên đến mở to mắt nhìn chằm chằm thi thể trước mặt, cũng bắt đầu nhìn ra sự khác biệt của nó với những thi thể khác.

“Cô phát hiện gì?” Anh khẽ lay bả vai Nam Băng khiến cô hoàn hồn.

“Mắt hắn không có đồng tử, người thường không thể nào…” Giọng cô nhỏ dần, như tự khẳng định lại điều mình vừa thấy là phản khoa học.

Tần Mục cũng ngạc nhiên, anh đeo bao tay tiến lại gần mở mắt hắn ra, kiểm tra mạch tượng liền lập tức nhăn chặt mày.

Anh rút con dao trong đôi boost, cứa thẳng một đường thật sâu ở cổ hắn, rồi bật người dậy.

“Gra…………..gra……………….gra………………….” Thi thể bổng trợn mắt, rú lên ghê rợn, máu từ cổ hắn phun ra, có màu….xanh lá

Sau tiếng rú vừa dài vừa chói tai, hắn nằm bất động nhưng khu rừng lại bắt đầu rộn rạo.

Một loạt tiếng hú ghê rợn lần lượt vang lên…..trong khu rừng đang dần mất đi những tia sáng cuối ngày….bóng tối dần bao trùm….

sfs
Không có bình luận

Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!