Vụt…vụt…
Có sự rung động trong không khí.
Tần Mục nhanh chóng di chuyển thân người sang trái sang phải rồi chuyển tay góc chếch 45 độ bắn.
Đùng…
Một thân ảnh văng ra ngã suỵ dưới đất, thân hình gầy gò, da trắng bệch dị thường, ngón tay sắc nhọn như đao, máu xanh phun ra tung toé từ lỗ bắn trên đầu.
Mọi người kinh ngạc nhìn sinh vật có tốc độ ghê người này, nó di chuyển nhanh đến mức bọn hắn không hề phát hiện chuyện gì xảy ra cho đến khi nghe phát súng vừa rồi của lão đại.
Đùng …đùng… đùng…
Tần Mục vươn tay kéo Nam Băng vào lòng. Ba sinh vật ngã xuống ở vị trí cô vừa đứng.
Nam Băng khẽ dựa vào người anh thở phào. Vừa rồi, cô nghe được tiếng gió lao rất nhanh về mình, nhưng chưa kịp phản ứng nó đã ở rất gần cô, vươn móng vuốt tới. May là Tần Mục nhanh tay.
Cô đang âm thầm cảm kích liền nghe giọng nói điềm tĩnh của anh vang lên: “Tắt hết ánh sáng, sử dụng thính giác và khứu giác xác định vật thể bắn. Mọi người chia ra hành động” Các sinh vật này rất nhanh nhưng trên người lại có mùi hôi thối nên có thể lợi dụng điểm này mà phát hiện đối phương.
Rõ. Tất cả đồng loạt hô to rồi tách ra 3 hướng của toà nhà. Cùng lúc đó, tiếng gió di chuyển càng náo nhiệt hơn.
Tiếng súng nổ cùng tiếng xé rách thân thể liên tục vang lên.
Nam Băng, Khả Nhĩ cùng Tiêu Vệ đã nhanh chóng thích ứng được chuyển động của bọn chúng. Bắn hạ không ít tên.
Tuy nhiên, đám sinh vật này quá đông, chúng liên tục tấn công làm khí lực cùng vũ lực của bọn họ dần cạn kiệt.
Sau hơn nửa giờ chiến đấu, cuối cùng dưới sảnh cũng yên tĩnh trở lại. Hơn trăm thi thể dị nhân nằm chồng chất ở sảnh, người của Tần Mục cũng bị tổn thất hơn nửa, đa số đều bị cắn xé không còn nguyên trạng.
Tần Mục đánh giá sơ lược, ngoài ba người Nam Băng cũng chỉ còn năm thuộc hạ trụ được cho đến lúc này.
Nam Băng thấy anh ra hiệu tiến lên lầu cũng liền theo chân anh cùng mọi người đi lên.
Toà nhà này xây theo kiểu phương Tây cổ xưa. Cầu thang hình xoắn ốc với độ nghiêng cao, khoảng cách giữa các bậc thang lại sai biệt nhau rất khó đi. Không gian giữa hai thành cầu thang nhỏ hẹp chỉ vừa đủ một người di chuyển. Mặc dù, mọi người ở đây có thể nhìn trong bóng đêm cực tốt nhưng vẫn phải bật đèn pin lên để có thể đi dễ dàng hơn.
Nam Băng ngước lên trên quan sát, cầu thang này dường như không có điểm dừng. Phía trên một mảng đen sâu thăm thẳm không khác gì lỗ đen vũ trụ không đáy khiến cô có cảm giác bị lọt thỏm vào trong đó.
Cái kia. Nam Băng bỗng nhíu mi nhìn rồi bất giác đi nhanh mấy bước vượt qua Tiêu Vệ, đứng ngay phía sau Tần Mục.
Ánh mắt Tần Mục không rõ biểu tình khẽ nhìn cô một cái, rồi lại chuyển mắt về phía trước, khoé môi bất giác cong nhẹ lên.
Không chỉ có cô để ý, Tần Mục cũng thấy được phía trên có bóng trắng người phụ nữ lập loè trên không trung. Anh cũng không lo lắng gì, đang muốn thử nhìn xem bọn chúng đang định chơi trò gì thì lại thấy Nam Băng khẩn trương lại gần mình. Cô sợ như vậy sao ? Hay cô đang lo lắng cho anh? Tâm tình của Tần Mục bỗng tốt hơn một chút.
Nam Băng không biết sao cô lại không tự chủ tiến lại gần Tần Mục. Mỗi lần cô thấy bất an, cơ thể liền không tự chủ đi về phía anh. Là dựa dẫm cũng được, là muốn bảo vệ anh cũng được. Cô chỉ biết kể từ khi còn nhỏ, mỗi khi gặp chuyện nguy hiểm, họ đều đứng bên cạnh nhau, cùng nhau đối mặt với khó khăn phía trước.
Á…á….a…..Tiếng thét dài thảm thiết phía sau vang lên
“Tiếu Sỹ, Tiếu Sỹ…” Người đi gần cuối theo phản xạ nắm lấy tay người đang bị lôi xuống, khi nhìn thấy rõ vật ở dưới chân cậu ta liền xanh mặt
Một gương mặt nam quỷ bê bết máu, tay chân rách nát trườn dưới nền gạch đang trợn mắt trắng, gặm lấy chân Tiếu Sỹ. Nó giật mạnh con mồi thoát khỏi tay cậu rồi cả người lẫn quỷ mất hút chưa đến vài giây.
Cậu run rẩy nhìn chăm chăm phía dưới, trên tay vẫn còn độ ấm của Tiếu Sỹ.
Vụt…
“Quá chậm” Tần Mục cười quỷ dị, né tránh cánh tay quỷ vừa muốn cắt yết hầu của anh. Nó là một con quỷ nữ tóc ngắn, trên người lở loét mục rữa. Anh ghê tởm rút con dao trong người đâm thủng cổ họng nó khiến nó thét dài rồi tiêu tán trong không trung.
Sự việc diễn ra quá nhanh, Tần Mục hành động chưa đầy 10 giây khiến mọi người vẫn chưa tiêu hoá được.
Khả Nhĩ là người đầu tiên hoàn hồn lại, mơ hồ hỏi “Lão đại, cái đó không phải con người sao anh có thể đâm chết nó được” Vừa rồi khi thấy Tần Mục di chuyển tránh con ma nữ, anh liền muốn nổ súng, nhưng lại chần chừ vì không biết đạn có xuyên qua nó làm lão đại bị thương hay không nên không dám hành động lỗ mãng.
“Bọn chúng đúng là ma quỷ, nhưng cũng có rất nhiều cách để tiêu diệt. Thanh đao gập hôm qua Nam Băng phát cho mọi người đã được cải tiến có thể giết chúng, mọi người dùng nó là được” Giọng nói không nhanh không chậm của Tần Mục vang lên, có vẻ như chuyến đi này anh cũng đã chuẩn bị không ít đồ chơi chết bọn chúng.
Bọn Khả Nhĩ hiểu ý gật đầu, nhanh chóng rút ra thanh đao bên người cảnh giác. Thanh đao này rất đặc biệt, là mẫu NM-2 do Tần Mục sáng chế, một bên đầu là đao nhỏ sắc bén, đầu còn lại rỗng nhưng chỉ cần nhấn mạnh nút nhỏ ở gần cán đao thì liền xuất hiện một thanh đao dài vân xanh Nyrusi uy vũ lẫy lừng trong giới kiếm đạo.
Đao Nyrusi dù diện tích bề mặt nhỏ nhưng linh hoạt và cứng cáp vô cùng, có thể chém đá thành bùn, cắt người thành mảnh vụn. Nay lại có thể giết ma quỷ thì quả thật mang sức mạnh vi diệu.
Mọi người hưng phấn vô cùng liền lên tinh thần.
Tiêu Vệ cũng vui vẻ, cười ý vị nhìn Nam Băng, dường như anh đã hiểu tại sao gần đây cô lại bận rộn như vậy, thì ra là bị lão đại bắt làm việc để trả giá vì dám chơi trò ép buộc.
Nam Băng mặt lạnh liếc lại Tiêu Vệ rồi tiếp tục lên lầu. Có biết để pha thêm nguyên liệu có thể giết ma quỷ cô phải thức đêm đọc sách và làm hay không.
Cuối cùng cũng lên đến lầu 1, vô cùng rộng lại tản ra nhiều hướng. Phía trước tối mịch yên tĩnh đầy rẫy hiểm nguy nhưng mọi người không hề hoang mang ngược lại còn nôn nóng muốn tìm kiếm dấu vết của lô hàng và kẻ đầu sỏ.
Đây là hai yêu cầu mà lão đại đưa ra cho nhiệm vụ lần này. Đồ của Hoả Long, tuyệt không thể dễ dàng cướp lấy. Người của Hoả Long, đụng vào thì chỉ có con đường chết thảm thiết.
Thuộc hạ của Hoả Long dù phải trải qua rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng lại nhận được sự đãi ngộ đỉnh cao của con người, đó chính là vật chất và danh vọng. Không ai được sống đẳng cấp tốt như bọn họ và cũng không ai dám động vào danh dự mà họ có được từ bang Hoả Long.
Đi được đến đây, những người còn lại đã không còn sợ hãi như lúc đầu, ít nhất họ muốn chiến đấu đến phút cuối, họ chỉ có một cái mạng, nếu ai có đủ bản lĩnh cứ lấy, nhưng nên nhớ muốn giết họ cũng không dễ như vậy, cùng lắm thằng chột thằng què đi, họ có chết thì bọn ma quỷ cũng đừng hòng siêu sinh.
Như hạ quyết tâm, đám người nhanh chóng phân ra, Tần Mục và Nam Băng cũng đi về hai hướng tách biệt, nhưng không biết vô tình hay cố ý mà anh lại chọn đi về khu gần cô nhất.
Nam Băng một mình vào ngã rẽ cuối trái cầu thang.
Khu này có rất nhiều phòng, dưới ánh đèn trên tay, Nam Băng có thể thấy rõ khung cảnh bên trong. Đa số chỉ có vài vật dụng như bàn ghế, giường, tủ sách rất sang trọng nhưng đều đã bị mục nát và văng đầy bụi bậm.
Không thu thập được gì, cô lại lần nữa bước ra ngoài.
Căn phòng trống trơn vừa rồi bỗng lập loè một bóng trắng, tóc dài đổ xuống che khuất khuôn mặt nó, chỉ lọt ra một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.
Nam Băng đi hướng về căn phòng gần cuối dãy, tiếng đế giày nện vào nền nhà càng rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.
Cộc…cộc….cộc….
Đi được chục bước thì ngừng lại. Cô khó hiểu quan sát, rõ ràng không có gió, không ngửi thấy mùi lạ hay chuyển động nào xung quanh nhưng cô cảm nhận được một áp lực vô hình đang đè ép lên thân thể mình, tay chân cô bỗng lạnh cóng.
Nam Băng quay phắt lại phía sau, cảnh giác nhìn xung quanh. Trống trơn. Thật quá lạ lùng.
Tiếp tục đi về phía trước. Cơ thể lại trở nên nặng trịch, bước chân càng nặng nề. Nam Băng chắc chắn với phán đoán của mình, tay cầm thanh đao nhỏ vụt mạnh về phía sau lưng. Lúc này sức nặng trên người cũng biến mất.
Vung kiếm xung quanh vài đường, nhưng không phát hiện thêm gì. Nam Băng đành bước tiếp vào căn phòng cuối dãy.
Trong đây khác hẳn những căn phòng trước đó, rộng gần như gấp đôi, nhìn qua rất gọn gàng, sạch sẽ. Có một tủ đầy sách khoa học, y dược, giải phẫu và ma thuật.
Vút…
“Ai?” Nghe tiếng gió sau lưng. Nam Băng đang chăm chú quan sát liền quay lại lạnh giọng hỏi.
Lại trống không.
Biết mình đang bị bọn ma quỷ theo dõi, nói không sợ chút nào là nói dối. Nhưng khi nghĩ về những lời nói củaTần Mục, cô liền trấn tĩnh trở lại.
Hức… hức…hức…
Tiếng khóc nhỏ khẽ vang lên.
Nam Băng cố gắng lắng nghe nơi phát ra âm thanh.
Dò xét hết thảy, cô cuối cùng phát hiện kệ sách này có vấn đề.
Phía sau bức tường này có quỷ ám, luồng không khí lạnh xung quanh đây rất mạnh mẽ, khiến người thường đứng gần một chút liền bủn rủn.
Cô cố gắng phớt lờ đi cảm giác khó chịu trong người, nhanh chóng tìm kiếm cách mở khoá kệ sách này để đi vào phía sau bức tường.
Kệ sách được chia ra hai phần rõ rệt, bên phải là mười ngăn sách xếp từ trên xuống, bên trái chỉ có một khung đồng hồ quả lắc rất lớn, trên đó có một con chim.
Nam Băng chăm chú quan sát con chim này, nó nhìn rất lạ nhưng cũng không phải chưa từng nhìn qua.
Không phải gặp ngoài đời mà là trong sách.
Cố gắng lục lại trí nhớ. Loài chim lông vũ nhưng lại có lớp lông nhọn đệm ở phần ót, hàm dưới lớn bất thường.
Đúng rồi… là loài chim cổ phía Nam nước Austria… lúc nghỉ ngơi nó luôn thích quay đầu về hướng Bắc.
Nam Băng vội xem la bàn trên đồng hồ của mình. Hiện tại nó đang trong trạng thái rũ cánh nghỉ ngơi nhưng đầu lại ở hướng Tây, phải chỉnh lại. Cô cầm thân chim dùng thật lớn sức mới có thể khiến nó di chuyển.
Rắc….
Mặt kính đồng hồ bỗng bật ra. Nam Băng vui mừng, còn chưa kịp mở ra xem bên trong là gì thì liền nghe một giọng nữ âm lãnh vang lên
“Hừ…”
Cô quay phắt lại liền mở to cặp mắt đẹp, môi không tự chủ mím chặt ngăn chặn tiếng thét thốt lên.
Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!