LIST NGÔN TÌNH HAYcập nhật đầy đủ các thể loại truyện hay, truyện hot full trọn bộ.

Ngôn tình hành động: Nam Băng

CHƯƠNG 14: HIỂM NGUY BAO TRÙM

Chương Trước Chương Tiếp

“Nam Băng…Nam Băng…mau tỉnh lại”

Là tiếng của Tần Mục, không phải cô bị rơi xuống cầu thang rồi sao? Tần Mục còn chảy rất nhiều máu, anh có sao hay không?

Nam Băng muốn nói chuyện với anh nhưng miệng lại không phát ra âm thanh. Đầu óc cứ xoay vòng, xung quanh là một mảng tối đen. Cô cảm giác như mình đang ở một hố đen, cơ thể cứ lửng lờ, tâm trí mơ hồ có một lực vô hình nào đó đang cố kéo cô xuống phía dưới, khiến Nam Băng tự hỏi cô còn sống hay đã chết?

“Nam Băng…cố gắng tập trung ý niệm thức tỉnh…em còn sống…anh còn sống…mạnh mẽ lên…hít sâu thở ra…không sợ hãi…tỉnh lại…có anh ở đây…tập trung…tin tưởng anh …Nam Băng….”

Tiếng thì thầm của Tần Mục cứ thấp thoáng bên tai cô. Anh kêu rất lâu, giọng cũng dần lạc đi, trong đó ẩn chứa sự nỉ non lại thập phần mạnh mẽ. Anh muốn cô tin tưởng anh, phải cố gắng vượt qua sự ảo tưởng này.

Đúng, tất cả chỉ là ảo tưởng. Nam Băng buông lỏng tâm trí và thể xác, dồn hết ý niệm vào tiếng gọi của Tần Mục, thoát khỏi ác mộng này.

Không biết qua bao lâu, trong khoảng đen bỗng xuất hiện từng đốm sáng nhỏ, tích tụ dần thành một cánh tay rắn chắc. Bàn tay thon dài hướng về phía cô đưa ra, Nam Băng cũng vươn tay, nắm chặt lấy.

Vụt…

Hộc…hộc..hộc…

Nam Băng mở to mắt, thở gấp. Xung quanh vẫn tối đen nhưng cảm nhận được lồng ngực ấm áp và vững chắc của Tần Mục. Cô biết cô đã thoát ra rồi.

“Nam Băng…” Tiếng Tần Mục vang lên không giấu được vui mừng, cánh tay anh càng ôm chặt lấy cô hơn.

“Tần Mục, anh có thể bật đèn cho tôi thấy mặt anh không?” Giọng của Nam Băng khàn đặc, cho thấy cơ thể cô đang rất suy yếu.

Tần Mục sờ vào nút đèn trên đồng hồ đang đeo, ánh sáng liền hắt lên gương mặt hai người.

Nam Băng chăm chú nhìn anh, giơ tay sờ lên trán anh rồi di chuyển xuống hai bên thái dương như muốn kiểm chứng anh không sao. Khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô không biết tại sao hình ảnh gương mặt đầy máu vừa rồi của Tần Mục lại ám ảnh cô đến như vậy, trái tim như bị ai bóp nát, đau đến không muốn sống.

Khoé mắt Nam Băng bất giác chảy ra một giọt nước mắt.

“Sao lại khóc? Sợ lắm à?” Tần Mục đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của cô, ngón tay lau vội giọt nước đang rơi.

Nam Băng cứ yên lặng nhìn anh không rời “Chỉ là thấy anh không sao, vui quá khóc thôi”

Tần Mục bị lời nói ngây ngô của cô chọc cười “ Lo cho bản thân mình trước đi. Lúc nãy đột nhiên kêu to tên tôi rồi buông người xuống. May là tôi kịp nắm được cô lại và chỉ bị lăn xuống chục mét nên không sao”

Khi kể lại, ánh mắt Tần Mục bỗng trở nên rét lạnh đến đáng sợ. Nếu lúc đó anh không kịp phản ứng, thì thật sự anh không dám nghĩ tới kết quả sau đó là gì.

Hít sâu một hơi kiềm nén sự phẫn nộ, Tần Mục xốc người Nam Băng lên cao “Ôm chặt lấy vai tôi, cơ thể cô dễ bị âm khí xâm nhập, không đi một mình được, tôi sẽ mang cô đi”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết…nếu cô sợ vướng víu thì dùng lực bám vai tôi đi hết đoạn cầu thang này, để hai tay tôi trống xử lý xung quanh” Tần Mục không cho cô thời gian thương lượng, liền vội đi lên phía trước.

Đoạn đường tiếp theo suôn sẻ lạ thường, chẳng mấy chốc, Tần Mục đã ôm Nam Băng đến đỉnh cầu thang. Phía trên không có chỗ trống trèo lên, mà được ngăn chặn bởi một cánh cửa bằng gỗ, trông rất dầy.

“Nhắm mắt lại” Tần Mục đặt cô xuống trước ngực mình, để nắm tay trên tấm gỗ.

Nam Băng hiểu ý vội nhắm mắt, vùi mặt vào áo khoác.

Rầm….

Cánh cửa bị một lực kinh người phá vỡ, bay vọt lên phía trên, để lại một khoảng trống to.

Tần Mục vươn người leo lên trước, rồi đỡ Nam Băng lên.

Xung quanh tối đen như mực, không khí lạnh đến tấy da thịt, mùi ẩm mốc khó chịu xộc vào mũi khiến Nam Băng bắt đầu choáng váng, không thể tập trung quan sát.

Tần Mục nhấc cô lên ngồi vào một góc, cởi áo khoác của mình mặc thêm cho cô, rồi đeo vào tay cô một thiết bị có hình thù đặc biệt.

“Đây là thiết bị biến tần, phần nào có thể hạn chế bọn tiểu quỷ lại gần, vì sóng của chúng sẽ bị nhiễu loạn. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô chỉ được ngồi yên ở đây, không được hành động lỗ mãng. Được chứ?”

Giọng anh lúc này trầm ấm nhẹ nhàng như đang dạy dỗ con gái cách bảo vệ bản thân, khiến Nam Băng vừa cảm thấy buồn cười lại rất ấm áp.

Dù không muốn thành người bị động, nhưng cô biết đây là cách tốt nhất.

“Được, nhưng anh nhất định phải chiến thắng” Nam Băng bắt lấy tay anh, nắm thật chặt.

Bóng tối tĩnh mịch càng khiến cô nghe rõ ràng tiếng cười khẽ của anh. Anh vuốt nhẹ mái tóc của cô rồi kiêu ngạo nói “Đây chỉ là cuộc chơi, không đủ tầm trở thành cuộc chiến của tôi, chỉ cần cô ngoan ngoãn ngồi ở đây thì tôi sẽ không có chuyện gì, hiểu không?”

Nam Băng không biết tại sao anh lại tự tin như vậy, nhưng cô vẫn theo bản năng gật đầu đồng ý tin tưởng anh.

Nhận được sự xác nhận từ Nam Băng, Tần Mục lúc này mới yên tâm đứng lên đi về bóng đen phía trước.

Cộc…cộc…cộc…

Không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng đế giày của anh.

Soạt…

Thanh kiếm Nysuri loé lên chém bay một thân thể màu trắng trườn trên sàn nhà. Rồi sau đó tiếng va đập liên tục vang lên cùng với vô số tiếng thét dài thảm thiết.

Hàng chục bóng trắng tiêu tán trong không trung chỉ trong vài phút. Một cặp mắt âm trầm lặng lẽ quan sát hồi lâu, không kìm được lên tiếng.

“Ngươi là ai?” Giọng nói khàn đặc chứa đầy phẫn nộ.

Tần Mục hướng mắt về chiếc hòm to được cố định trên vách tường chính diện. Trong khoảng không dần dần hiện ra gương mặt dữ tợn xấu xí của nữ quỷ.

Anh không trả lời, nhưng ánh mắt đỏ lập loè ác ý bắn về phía ả khiến ả không kiềm được bất an.

Lúc nãy cũng vì cặp mắt phẫn nộ đầy áp bức này, mà ả hoảng sợ lẩn trốn, bỏ đi miếng mồi ngon Nam Băng.

“Tại sao ngươi lại có đôi mắt đỏ, chỉ có vị chủ nhân được lựa chọn của bang Địa Long mới được ban đôi mắt đỏ của các vị vua quỷ”

Tần Mục im lặng, lạnh lùng đi về phía ả.

Nữ quỷ kiềm nén sự sợ hãi, giọng hơi run rẩy lên tiếng

“Đây là nơi tụ quỷ, âm khí cực thịnh, bọn ta ở đây sẽ không thể thua người? biết điều thì mau khai báo danh tánh, nếu tâm tình tốt ta có thể tha cho nhà ngươi một mạng”

Tần Mục nhếch nhẹ khoé môi, ánh mắt loé lên sự nguy hiểm, vung tay chém bay nắp hòm cũng trúng vào bả vai của ả, khiến ả điên cuồng thét chói tai, ngã xuống đất.

“Muốn hỏi ta là ai sao? Một tiểu quỷ như ngươi, có tư cách?” Tần Mục tiến lại gần, đặt lưỡi kiếm vào vị trí trái tim ả.

“Một phân này, là vì ngươi dám hù cô ấy” Lưỡi kiếm nhấn xuống xuyên qua da thịt ả, khiến ả đau đớn vặn vẹo.

“Hai phân này, là vì ngươi dám có ý định chiếm lấy thân thể cô ấy”

Cơ thể ả run lên “Tha cho tôi, đau quá”

Tần Mục vẫn nhìn ả với cặp mắt rét lạnh

“Ba phân này, xuyên tim ngươi, là vì ngươi dám đẩy cô ấy xuống cái chết”

Phụt….

Máu đen từ tim và miệng ả phun ra, ánh mắt trợn trừng nhìn anh, trước khi tiêu tán cũng không biết tại sao một nữ quỷ như ả lại có thể bị tra tấn thể xác và tinh thần bởi một con người như vậy.

Đám quỷ con còn sót lại nhìn thấy nữ quỷ đầu đàn chết tức tưởi đều hoảng loạn biến mất khỏi căn phòng.

Tần Mục cũng không quan tâm, anh tiếp tục đi lên, nhìn bên trong chiếc hòm vừa bị anh chém bay nắp. Trong đó có những luồng khí đen dày đặc xoay vòng tạo thành quả cầu lớn, chính giữa là một chiếc vòng màu đỏ được điêu khắc bởi những hình thù kỳ quái tượng trưng cho mười vị vua quỷ.

Hơn mười năm trước, khi biết sự thật về thân phận của mình, Tần Mục đã rất hận. Anh cảm thấy một nửa dòng máu của Địa Long đã làm ô uế dòng máu Hỏa Long của anh.

Thế nhưng, dù cố phớt lờ đi nhưng bang Địa Long vẫn không để anh yên.

Bọn họ không lấy được bảo vật của Địa Long, liền mượn cách này để thử anh sao? Xem anh có sống sót lấy được bảo vật hay không?

Tần Mục cười tự giễu.

Đã vậy hôm nay anh cũng muốn chơi trò chơi này với bọn họ.

Tần Mục đưa tay xuyên qua luồng khí đen, cầm lấy chiếc vòng. Ngay khi anh chạm vào nó, một lực lượng mạnh mẽ vô hình nào đấy đánh mạnh vào lồng ngực anh, khiến máu từ khoé miệng chảy ra.

Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như bị nghiền nát, tay chân anh run rẩy theo từng đợt phản kích nhưng Tần Mục vẫn nhất quyết giữ chặt lấy chiếc vòng, dùng tất cả ý chí và ngoan cường của mình từ từ rút ra.

Bang….

Cơ thể Tần Mục bị đánh mạnh ra sau. Các luồng khí đen trong cổ quan tài cũng vọt lên không trung, tạo thành mười khuôn mặt quỷ rồi phóng thẳng vào trong cơ thể Tần Mục khiến anh thét dài đau đớn. Tốc độ bay ra sau càng nhanh hơn, tiếng xương sườn kêu răng rắc.

Đến khi bức tường đối điện ngày càng gần, bỗng một vòng tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ vươn ra níu lấy cơ thể anh như giữ lấy chính sinh mạng của mình, nhất quyết không buông, ôm chặt Tần Mục lăn sang bên cạnh hơn chục vòng rồi dừng lại.

Vừa rồi, Nam Băng vẫn yên lặng ngồi trong góc khuất cho đến khi nghe từng tiếng thở đau đớn của Tần Mục thì cô không thể bình tĩnh được nữa. Cô yên lặng đi về phía anh, không lên tiếng, lặng lẽ quan sát anh. Và rất may, cô đã làm vậy, nếu không, Nam Băng không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh bị lực kinh người kia đánh bay đập vào tường.

Sau khi ổn định lại cảm xúc, cô nhanh chóng xem vết thương của Tần Mục, anh lúc này đã hôn mê, bên ngoài chỉ bị xây xước nhẹ.Thế nhưng, khoé miệng vẫn liên tục nôn ra máu, chứng tỏ bên trong anh đã bị tổn thương rất nặng.

“Khả Nhĩ, anh và mọi người đang ở đâu?” Nam Băng vội liên lạc với những người còn lại.

“Bọn tôi lục soát  tầng 3 theo lệnh của lão đại, và vừa bắt sống được ba nhà nghiên cứu xác sống và một số tài liệu mật của Địa Long” sau vài phút dò sóng, cuối cùng Khả Nhĩ cũng đáp lại.

“Tốt lắm, nhanh liên hệ với Mã Nhĩ, chúng ta cần rút khỏi đây ngay, lão đại bị thương rất nặng, cần Tiêu Vệ chữa trị gấp” Nam Băng nhanh chóng báo vị trí của mình, rồi khẽ ôm Tần Mục lên dựa vào người cô.

Tạch…

Tay cô vừa va vào cái gì đó. Là một chiếc vòng màu đỏ được điêu khắc rất tinh xảo. Đeo trên tay của Tần Mục, chiếc vòng càng trở nên cao quý như phẩm vật của bậc đế vương.

Nam Băng biết, Tần Mục đã thành công đạt được vũ khí mạnh nhất của Địa Long. Trở thành vương của các loài quỷ.

Cộc… cộc… cộc…

Rất nhiều tiếng bước chân dồn dập đang di chuyển ở dưới lầu.

Nam Băng liền hồi thần, bắt đầu cảnh giác. Cô khiêng Tần Mục đến vị trí khuất ngay dưới cầu thang tầng 3. Rồi vội liên lạc với Khả Nhĩ thay đổi kế hoạch.

Âm thanh càng đến gần động tác của cô càng vội vàng chuẩn bị, vừa kịp nấp vào góc tối liền thấy một đám người xuất hiện.

“Mẹ nó, sao tanh bành thế này, chả lẽ Tần Mục thật sự không có đối thủ sao? Ma quỷ, dị nhân, dị thú đông như vậy cũng không làm gì được hắn. Tức thật”

Tên đứng bên phải không cam lòng thốt lên.

Trái lại với vẻ mặt tức giận và hoang mang của bọn thuộc hạ. Tên dẫn đầu vẫn âm trầm quan sát rồi điềm nhiên nhắm mắt, nở một nụ cười thú vị.

Khuôn mặt hắn trắng bạch cùng mái tóc nhạt màu càng làm nổi bật đôi mắt nâu lạnh lùng.

“Chà, anh trai ngoài giá thú của ta ….dòng tạp chủng nhưng đúng thật có bản lĩnh” Hắn cười quỷ dị rồi ánh mắt trở nên sắc bén “Thế nhưng, bản lĩnh thì đã sao, cũng nằm thoi thóp ở xó này thôi… có lẽ ông trời muốn chính tay ta sẽ giết chết hắn”

Nghe âm thanh lạnh lẽo của hắn, Nam Băng như bị đóng băng. Hắn chính là… lão đại của Địa Long – La Hạo.

 

sfs
Không có bình luận

Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!