“Chia ra lục soát từng ngóc ngách… ta cảm nhận được hơi thở của hắn đang ở gần đây” La Hạo lạnh lùng lên tiếng.
Nam Băng lo lắng nhìn về phía góc khuất cầu thang, âm thầm cầu nguyện Khả Nhĩ mang Tần Mục rời khỏi đây an toàn.
Quân số của bọn Địa Long rất đông, tầm hơn năm mươi tên, chưa kể đến số lượng và thể lực của Hoả Long đã gần như cạn kiệt sau các trận chiến, đây chính là địa bàn của Địa Long, rất có thể được lắp đặt các hệ thống vũ khí ẩn.
Ah …
Hai ba tiếng thét cùng tiếng người ngã xuống đồng thời vang lên.
“Lão đại, có người lập trận pháp” Tên tóc đỏ dường như là thuộc hạ thân cận của La Hạo lên tiếng cảnh giác.
“Thú vị… thật thú vị…năng lực của Tam Hoàng thật không thể khinh thường. Thế nhưng hôm nay Tần Mục nhất định phải chết” La Hạo cười như có như không, rồi vung tay phóng mười mấy chiếc phi tiêu giữa trận pháp nhằm tìm ra mắt trận.
Nam Băng sốt ruột phát tín hiệu cho bọn Khả Nhĩ. Trận pháp này của cô là Cửu Thiên, nói khó giải thì không quá khó, chỉ là tốn nhiều thời gian. Với năng lực của La Hạo, e rằng chỉ tầm mười phút là có thể giải được.
“Đã bảo hộ lão đại thành công lên máy bay” Khả Nhĩ phát tín hiệu “Tiểu thư Nam Băng mau rút lui lên tầng ba, Mã Nhĩ sẽ yểm hộ cô lên máy bay”
“Tốt lắm..” Nam Băng nhanh chóng rời khỏi vị trí, thế nhưng khi cô vừa chuyển người liền bắt gặp đôi mắt vô cảm đầy bất thiện.
“Phụ nữ…” Hắn nghi hoặc nhìn về phía cô rồi nở nụ cười ẩn ý “Người phụ nữ xuất hiện bên Tần Mục gần đây, người được xem ngang hàng với Tam Hoàng, nữ chủ nhân của chiếc ghế thứ tư kế cận Tần Mục…là cô sao”
Hắn tiến lại gần Nam Băng, ép cô vào trong tường, chăm chú tìm tòi rồi khen ngợi” Đủ thông minh. Đủ gan dạ. Và cũng đủ xinh đẹp... Lão đại Tứ Long thật biết cách nhìn người” Đôi tay hắn vươn lên muốn chạm vào khuôn mặt cô liền bị ánh mắt lạnh lẽo của Nam Băng cảnh cáo.
“Tứ Hoàng của Hoả Long từ khi nào đến lượt người ngoài tự ý bình phẩm? Năng lực của anh liệu có đủ ?”
“Thật kiêu ngạo” Nói xong, hắn tức giận vươn tay nắm lấy cổ Nam Băng. Cô nhanh chóng tránh thoát, đá vào cằm hắn.
Hai người ra tay liến thoắn, kẻ đánh người đá nhanh như cắt làm đám thuộc hạ mở rộng tầm mắt về một trận đấu tầm cỡ.
Rầm…
Trận đấu tạm dừng lại khi Nam Băng xoay nhanh người đá vào bụng dưới của La Hạo. Cú đá mạnh khiến hắn văng đến mép tường đau điếng.
“Biết năng lực của tôi thế nào rồi chứ?” Nam Băng thu chân đứng nghiêm chỉnh nhìn xuống hắn. Đôi tay giấu dưới vạt áo khẽ run.
Võ lực của La Hạo thật sự quá tốt. Nếu ở trạng thái bình thường, Nam Băng còn có thể đấu tay ngang với hắn, thế nhưng hiện tại cơ thể cô đã dần cạn kiệt sức lực. Cú đá vừa rồi, cô phải dùng hết sức lực cuối cùng để ra oai phủ đầu, chờ Mã Nhĩ đến chi viện.
La Hạo gượng người đứng dậy, ánh mắt như rắn độc nhìn cô “Rất khá, nhưng chỉ bằng một cú ngã thôi, không có nghĩa cô sẽ thắng tôi”
Nói xong, hắn lao nhanh đánh về phía cằm Nam Băng. Động tác tàn độc như muốn lấy mạng đối phương. Tiếng vút gió rít qua tai khiến bọn thuộc hạ phải âm thầm nuốt nước bọt. Một đòn này nếu đánh trúng, chắc chắn gãy xương xé thịt.
Nam Băng cũng cảm nhận được sát ý của đối thủ quá lớn, động tác đáp trả cũng nhanh hơn, không để một giây bất cẩn.
Thế nhưng, gồng mình giao đấu thêm năm phút, cơ thể của cô đã quá sức chịu đựng, dần dần mất đi độ linh hoạt. La Hạo cũng phát hiện ra điều đó, liền vung tay đánh một đòn chí mạng vào đầu cô.
Bặt…
“Thiếu chủ địa long … có lẽ Người chưa biết, nếu vị tiểu thư đây có tổn hại gì, tôi e rằng cả gia tộc của Người đều không thể giữ được mạng, à không, nói đúng hơn là chết không toàn thây”. Mã Nhĩ bắt lấy cánh tay La Hạo, ngăn cản cú đánh hiểm ác nhằm lấy mạng Nam Băng.
Anh trong lòng cảm thấy may mắn khi mình chi viện vừa kịp lúc, nếu Nam Băng mà có chuyện bất trắc, bản thân anh cũng sẽ không thoát khỏi tội chết.
“Haha…thật buồn cười, muốn phong sát Địa Long? Kể cả Tần Mục còn không dám nói câu này. Một Tam Hoàng lại có vẻ uy quyền quá nhỉ” La Hạo thu tay lại, ánh mắt lạnh lùng cười nhạo.
Mã Nhĩ đưa mắt bình tĩnh nhìn lại hắn “Từ trước đến nay, Người có thấy lão đại của tôi có chuyện gì mà không dám nói chưa? Với lại, xin chỉnh lại một chút, Mã Nhĩ nói là phong sát gia tộc của Người chứ không phải Địa Long”
“Ngươi” La Hạo căm hận nhìn hắn. Hắn rất ghét cái kiểu nói chuyện bình tĩnh xốc họng này, đúng là thuộc hạ của Tần Mục. Phong cách nói chuyện làm người khác chán ghét vô cùng.
“Không nói nhiều, xông lên giết hết bọn chúng cho ta” La Hạo âm trầm ra lệnh.
Bọn thuộc hạ vừa nghe lệnh chuẩn bị xông lên thì nghe tiếng thét thảm của một số đồng bọn xung quanh, kế đó là đạn nổ liên tục về phía chúng, liền biến sắc né tránh bắn trả.
Hàng chục người Hỏa Long đang ẩn nấp chi viện cho Mã Nhĩ cùng Nam Băng nhanh chóng rời khỏi khu vực nả súng, hướng về phía trái.
La Hạo tức giận hét lên “Không được để bọn chúng thoát, mau bắn chết hai người đó cho ta"
Ngay sau đó, một tiếng va đập mạnh khiến bức tường gần chỗ Mã Nhĩ và Nam Băng đứng đổ sập. Hai ba chiếc trực thăng phía trên thả dây xuống cho hai người leo lên.
Mắt thấy con mồi sắp chạy thoát, La Hạo điên người chạy lại ngăn cản. Hắn vung tay đánh vào phía cằm Mã Nhĩ nhưng lại bị anh nhẹ nhàng tránh thoát, nương theo chiều đánh của hắn, kéo tay ngặt ra sau, chân thúc mạnh vào phần bụng. Nam Băng nhanh tay thảy thuốc mê khiến La Hạo bất tỉnh.
Thế là trong vòng mười phút, bang Hỏa Long không những an toàn rời khỏi mà còn bắt sống được thiếu chủ Địa Long La Hạo và hàng chục thuộc hạ của chúng.
----
Tại khu biệt thự gần bờ biển - nước Mỹ.
Một nam nhân tuấn tú đang nằm bất động trên chiếc giường king size. Khuôn mặt anh xanh xao, đôi môi khô khốc tím tái. Nếu không phải còn nghe được hơi thở rất nhẹ, người ngoài nhìn vào e đều cho rằng anh đã chết.
“Lão đại thế nào rồi?” Vừa thấy Tiêu Vệ đứng dậy khỏi giường bệnh, Mã Nhĩ liền nóng ruột bắt lấy tay anh hỏi. Khả Nhĩ và Hắc Nhĩ cũng đưa mắt trông chờ.
Thế nhưng, Tiêu Vệ thật sự không cách nào trả lời rõ ràng.
“ Nội tạng trong cơ thể đã được chữa trị, không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng kỳ lạ là mạch tượng vẫn không ổn định, dường như đang cố gắng chống lại một cái gì đó”
Mọi người lại rơi vào trầm mặc. Đã hơn một tuần rồi, lão đạo vẫn nằm bất tỉnh như vậy, thử rất nhiều cách nhưng trường hợp này đã vượt qua kiến thức khoa học của bác sỹ.
“Chỉ có một khả năng là lão đại đang bị tác động bởi âm khí của chiếc vòng” Khả Nhĩ nói ra suy đoán của mọi người.
Mã Nhĩ thở dài lo lắng “Chúng ta vừa triệt bỏ gia tộc Sato, thế lực tại Trung Đông còn chưa vững, cộng thêm đối đầu trực diện với Địa Long…Nếu lần này lão đại không xuất hiện tại buổi toạ đàm hàng kỳ của Tứ Long vào ngày mốt, e rằng…”
“Thủy Long sẽ hợp tác cùng tàn dư của Địa Long đối phó với chúng ta” Hắc Nhĩ tiếp lời.
“Tuy hiện tại trong tay Hoả Long đang có con tin La Hạo, bí mật vũ khí Địa Long cũng được lão đại lấy được… tuy nhiên có được và dùng được là hai chuyện khác nhau. Kẻ địch nếu biết được tình hình sức khoẻ của lão đại bây giờ thì rất nguy hiểm”
Khả Nhĩ gật đầu tán thành…. rồi trầm tư nhìn về phía căn phòng đối diện cửa sổ. Từ khi lão đại nằm mê mang trên giường bệnh, căn phòng đó lúc nào cũng sáng đèn.
Nếu không phải Nam Băng muốn tự tay lo việc ăn và uống thuốc của lão đại, sợ rằng cô cũng không màng ăn uống mà nhốt mình trong thư viện.
Người lo lắng cho lão đại nhất có lẽ là Nam Băng.
-----
Xoảng….
“Tìm thấy rồi” Nam Băng phấn khích bật dậy khiến chiếc cốc cà phê trên bàn rơi xuống vỡ tan tành.
Tiếng động lớn cùng tiếng reo vui mừng của Nam Băng thu hút chú ý của đám Mã Nhĩ.
“Thế nào? Đã tìm ra cách giúp lão đại tỉnh lại?” Khả Nhĩ sốt ruột hỏi
“Đúng vậy, là cây Thiên Lục. Theo như sách cổ nói, Thiên Lục có mùi hương đặc biệt có thể giúp tích tụ dương khí, xua bớt âm khí. Hiện tại, cơ thể Tần Mục rất lạnh, âm khí quá lớn chỉ có loài cây này mới có thể giảm bớt” Nam Băng vừa nói vừa chỉ vào một loài cây có bản lá lớn, hoa màu xanh lục.
“Được, chúng tôi sẽ tìm nó ngay” Tam hoàng đồng thanh trả lời rồi nhanh chóng đi mất.
Nam Băng lấy một tài liệu cổ trên đó có chi chít tên các mạch huyệt “Tiêu Vệ, anh giúp tôi nghiên cứu các huyệt vị này trên cơ thể Tần Mục nhé”
Tiêu Vệ chăm chú nhìn vào tài liệu y cổ được Nam Băng ghi chú rất chi tiết các huyệt đạo. Ánh mắt hoang mang lúc đầu biến thành kích động.
“Nam Băng, cô thật giỏi, thật quá giỏi. Tài liệu này vô cùng trân quý, tôi sẽ đi nghiên cứu ngay” Tiêu Vệ hai bước thành một, nhanh chóng lao đầu vào phân tích.
Nam Băng mỉm cười nhìn bọn họ rời đi, sau đó cô mệt mỏi đi về đến phòng Tần Mục, ngồi bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt xanh xao của anh, nhẹ giọng nói:
“Tần Mục, anh phải mau tỉnh dậy nhé. Mọi người đều rất nhớ anh”
Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!