Rầm…rầm….rầm….
Tiếng sấm rền vang sáng rực cả bầu trời đen, mưa bắn mạnh vào mái hiên xuyên qua cửa sổ căn phòng nhỏ tối hẹp.
Trong đó vang lên những tiếng thúc, tiếng đấm, tiếng đá rất mạnh, như muốn trút bỏ hết sức lực lên từng cái vung tay, đá chân.
“Mày là con của quỷ, mày không nên có mặt ở đây” Một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi hung hăng vừa đấm vừa đá vào một vật dưới đất
Những đứa con trai khác nhỏ tuổi hơn một chút nhưng sức lực cũng không thua, thi nhau vừa đánh vừa hét
“Đúng vậy, sao mày không đi chết đi cho rảnh nợ hả?”
“Mày là cái thứ xúi quẩy, mày làm cho mẹ tao mỗi lần thấy mày lại không vui”
“Cái thứ bẩn thỉu, ghê tởm như mày, tao thấy một lần là đánh một lần”
….
Những từ ngữ thô tục, mắng chửi tiếp tục văng ra. Tiếng đánh đập vẫn tiếp diễn cho đến đêm khuya mới ngừng lại.
“Thôi, chúng ta đi ngủ thôi. Đánh nữa nó sẽ chết đó. Nó chết thì tụi mình sẽ không xong với ba đâu” Tên thiếu niên cầm đầu lên tiếng nói
“Được, ngày mai em sẽ nói bác sỹ đến bôi thuốc tốt cho nó, chắc tầm vài ba ngày vết bầm ngoài da sẽ biến mất hết. Lúc đó ba về sẽ không phát hiện ra. Nhưng bây giờ em sẽ cho nó khử khuẩn trước một chút”
Nói rồi nó cười hắc hắc vui sướng, thằng bé này dù nhỏ tuổi nhưng dáng người khỏe mạnh thoăn thoắt tháo nút thắt bọc đen ra, lộ ra thân hình của một cậu bé sáu tuổi chồng chất những vết thương, gương mặt cậu bị đánh sưng không rõ hình thù, mắt sung huyết, khóe môi bị rách, miệng cũng nôn máu đầy mặt, thân hình đã ốm yếu gầy gộc giờ lại cộng thêm những vết bầm ghê người, một số khớp xương bị đánh lệch, thân thể rách nát như người sắp chết.
Nhìn bộ dáng này của cậu bé, cả đám nhóc không hề cảm thấy hối hận hay lo sợ, mà lại tàn độc cười khúc khích vui vẻ
“Không sao đâu nhóc, tao sẽ khử trùng bằng nước muối cho mày, mày sẽ không bị vi khuẩn ăn đến chết đâu...” Nói rồi từng đứa tạt mạnh từng ráo nước muối đậm đặc lên người cậu bé khiến thân thể cậu không tự chủ run bần bật.
“Thôi được rồi, về đi, tao buồn ngủ quá rồi” Tên thiếu niên cầm đầu rời khỏi, những đứa còn lại cũng lần lượt theo sau.
Cậu bé nằm co ro trên nền đất dơ bẩn, vết thương túa máu cùng nước muối châm chích khiến cậu bé đau đến chết lặng.
Trong trường hợp này cậu nên khóc nhỉ…thế nhưng cậu không có nước mắt để rơi…. Cả ngày nay cậu không được uống một ngụm nước nào, đôi môi cũng bắt đầu khô khốc….cơ thể không có dư nước để khóc hoặc cũng có thể nó đã không còn cảm xúc.
Ánh mắt màu xám đờ đẫn nhìn bầu trời tối đen ngoài khung cửa sổ, nhìn rất lâu cho đến sáng mới dần dần ngủ thiếp đi.
Từng tia sáng lọt qua khung cửa, chiếu thẳng vào mắt cậu bé.
Cơ thể đau đến nỗi không thể nhấc tay che đi sự nóng rát trên cặp mắt.
Cạch…cạch…
Cậu mơ hồ nghe được tiếng mở cửa rồi vài bước chân vội vã tiến vào, sau đó cậu nghe được giọng hối hả của thiếu niên cầm đầu tối qua.
“Ông tìm cách chữa trị cho thằng này. Bắt buộc trong trưa nay nó phải trong trạng thái lành lặn có mặt trong buổi tiệc gia đình”
Sau đó là tiếng hút khí của người đàn ông trong phòng
“Các cậu định giết chết cậu Tần Mục à… bị thương nặng như vậy, người bình thường e là đã chết từ lâu, dù có cơ thể đặc biệt như cậu Tần Mục thì cũng phải mất cả tuần mới khôi phục lại bình thường được, sao mà trong trưa nay mà ngồi dậy được”
Cậu thiếu niên Tần Hử - con trai lớn của Tần Sơn trừng mắt nhìn ông “Ông là bác sỹ cũng là thuộc hạ trực tiếp của tôi. Nhiệm vụ của ông là làm theo mệnh lệnh chứ không phải chất vấn chủ nhân của mình. Mau chữa cho nó, không cần khôi phục, chỉ cần làm sao cho nó tự đi đứng ăn được và không ai phát hiện nó bị thương”
Người đàn ông vội thu liễm sự kinh hoàng ban đầu của mình, nhanh chóng xem xét vết thương cho Tần Mục, càng xem lại càng run rẩy vì sự tàn độc của giới hắc đạo. Cậu bé chỉ mới sáu tuổi, nếu được sinh ra ở gia đình bình thường chỉ cần bị chảy máu một chút là ba mẹ đã hốt hoảng lo ngày lo đêm, vậy mà…cậu bé này thân mang danh là con dòng trưởng của thiếu chủ Hỏa Long Tần Sơn lại bị các anh mình đánh gãy xương vai, bụng thâm tím lõm vào trong, tay chân đều nứt thịt chảy máu, mặt sưng không ra hình người.
Ông cảm thán và có phần xót thương trong lòng, nhanh chóng dùng các dược liệu tốt nhất để băng bó.
Một tiếng trôi qua, cuối cùng cậu bé cũng được điều trị xong, cơ thể cũng được cho ăn một ít cháo lỏng và sữa ấm.
Ông quay qua nói với Tần Hử “Tạm thời đã ổn, còn ba tiếng nữa là tới giờ dự tiệc, vết thương trên cơ thể có thể dùng quần áo dài tay che đi, mặt sau hai ba tiếng nữa sẽ đỡ sưng tôi sẽ dùng thuật hóa trang để cậu Tần Mục trông giống như thường ngày. Chỉ duy việc hoạt động như đi đứng ăn ngồi, xương cốt vẫn chưa thể di chuyển bình thường được, cái này chỉ e dựa vào kỳ tích thôi ạ”
Lông mày Tần Hử nhíu chặt lại, khuôn mặt cũng lấm tấm mồ hôi, hắn biết hiện tại không còn cách nào khác ngoài trông cậy vào nghị lực của Tần Mục. Thiệt là tức chết hắn mà, ai ngờ ba hắn Tần Sơn lại về sớm hơn dự định đến ba bốn ngày, không những thế còn mời cả khách về dự tiệc buổi trưa, bắt buộc con cái phải có mặt đầy đủ. Nếu nói Tần Mục bị bệnh, Tần Sơn chắc chắn không tin vì bản chất thằng nhãi rất đặc biệt, hầu như từ nhỏ không hề bị bệnh, chỉ duy có thể là bị thương.
Tần Hử mím môi, suy tư một chút rồi lại gần Tần Mục nói “ Có phải mày rất muốn biết mẹ của mày là ai? Tại sao ba có quan tâm nhưng lại không thật sự thương mày không?”
Không ngoài dự đoán, Tần Mục đang nằm yên tĩnh liền khẽ hoạt động mí mắt.
Thấy cậu bắt đầu phản ứng, hắn cười khẩy rồi tiếp tục nói tiếp “Nếu muốn biết sự thật mày cố gắng nhẫn nhịn lần này nữa, tao sẽ nói sự thật cho mày biết”
Lúc này, cậu bé rất ít khi lên tiếng lại phát ra âm thanh non nớt “Làm sao tôi biết anh không gạt tôi?”
Tần Hử cười lạnh nói “Tao lấy danh dự của con trai trưởng thiếu chủ Hỏa Long ra cam kết với mày. Thế này được chưa?”
“Thành giao” cậu bé kiên định nói
---
Sảnh chính dinh thự phía Tây
Gia nhân nhanh chóng hoàn tất việc sắp xếp rồi đứng ngay ngắn hai bên
Rất nhanh phu nhân Linh Nhã cùng các cậu chủ tiểu thư chỉnh tề đi tới vị trí cửa chính sảnh chờ đợi nhân vật chính của buổi tiệc.
Tầm mười phút sau, Linh Nhã rất nhanh nhìn thấy chồng mình – Tần Sơn đang tươi cười nói chuyện với một người đàn ông tầm tuổi ngũ tuần nhưng rất khí phái, lịch lãm. Bà nhanh chóng ra hiệu mọi người nghiêm chỉnh rồi nở nụ cười tiêu chuẩn của quý phu nhân
Khi đến gần, Tần Sơn liếc mắt nhìn vợ cùng các con thể hiện tốt phong thái chủ nhà liền gật đầu hài lòng. Ông vui vẻ nói “ Xin giới thiệu với Ngài, đây là phu nhân của tôi – Linh Nhã. Các con trai: Tần Hử, Tần Lâm, Tần Thiên, Tần Mục. Còn đây là ba con gái Tần Lan, Tần Trúc, Tần Nghi”
Linh Nhã cúi nhẹ người “Chào Ngài. Nghe danh đã lâu, nay mới có diễm phúc được gặp” Tiếp theo là các con trai con gái trong nhà Tần Sơn đồng loạt gập người tiêu chuẩn “Chúng con rất hân hạnh gặp Ngài ạ”
Nam Thụy lịch sự gật đầu “chào cả nhà, hôm nay tôi qua làm phiền rồi”
Linh Nhã cười duyên dáng, khua nhẹ tay “Ngài đừng nói vậy. Chúng tôi mới phải cảm thấy quá vinh dự vì được bang chủ Thủy Long ghé qua nhà ạ”
Ông mỉm cười “Phu nhân thật khéo lời”. Nói xong, ông vươn tay ra sau nắm lấy một bàn tay nhỏ xinh xắn, kéo ra phía trước “Con định bám lấy lưng ông đến bao giờ hả? mau chào hỏi mọi người đi. Nhóc con”
Nam Thụy khuôn mặt nghiêm túc răn dạy nhưng ánh mắt lại thể hiện sự yêu thương vô hạn dành cho cô bé bốn tuổi trước mặt
Nam Băng chớp chớp mắt to nhìn ông, ý cười lan từ khóe mắt đến khuôn miệng khiến gương mặt cô bé càng thêm tỏa sáng đáng yêu. Dù đã quen nhìn cô từ khi còn bé, nhưng đòn sát thương này vẫn khiến người ông nổi tiếng cuồng cháu Nam Thụy bỗng chốc quên đi sự lém lỉnh mè nheo vừa rồi của cô.
Nam Băng sau khi cho ông nội một liều tê liệt xong liền quay qua cười tươi, tư thế thẳng người, hai tay xòe làn váy khẽ nhún “Nam Băng chào cô và các anh chị”
Siêu cấp dễ thương….đó là suy nghĩ của tất cả những người có mặt khi nhìn thấy rõ Nam Băng. Cô bé nho nhỏ trong chiếc váy công chúa màu hồng phấn, mái tóc đen mun được tết đuôi sam cùng các phụ kiện viên kẹo xinh xắn, khuôn mặt trái xoan, sóng mũi cao, đôi môi đỏ nhỏ chúm chím cùng cặp mắt to đen láy sáng ngời…. cảm giác hoàn hảo của tiểu thiên sứ khiến Linh Nhã cùng các cậu thiếu gia tiểu thư yêu thích Nam Băng không thôi.
Thấy cô cháu gái bị nhìn chằm chằm…người ông đây tuy cảm thấy hãnh diện nhưng cũng hơi khó chịu rồi đó nha.
Tần Sơn nhận ra sự thất thố của gia quyến liền tằng hắng một cái rồi ra động tác tay mời với Nam Thụy “Đến giờ ăn trưa rồi, mọi người vào dùng bữa thôi”
Nam Thụy gật đầu sau đó khom người yêu thương dắt tay cô cháu nhỏ vào sảnh. Những người còn lại cũng lần lượt đi.
Lúc này… không ai để ý có một người đang âm thầm quan sát, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Buổi trưa hôm nay đặc biệt phục vụ các món châu Á, vì ngài Nam Thụy đây rất thích chúng. Thật ra, ông thích chúng vì cô cháu gái chỉ thích ăn món Á, ông lại thường ăn chung với cô, thế là riết thành thói quen.
Nam Thụy vừa bàn luận với Tần Sơn về kế hoạch kinh doanh sắp tới vừa để mắt đến cô cháu gái vừa gặm thịt vừa ngồi suy tư, lâu lâu lại lén nhìn về hướng các thiếu gia bên nhà Tần Sơn.
Ông thắc mắc hỏi “Con nhìn gì bên đó thế?”
Luôn chú ý đến Nam Thụy, Tần Sơn cũng nghe được câu hỏi của ông với cô cháu gái. Ánh mắt không tự chủ nhìn về đám con trai mình
Cô bé nhìn ông nội, lưỡng lự một chút rồi chỉ tay về hướng cậu bé ở cuối dãy “Tại sao anh ấy bị thương nặng như vậy, vẫn cố tỏ ra bình thường mà ngồi ăn chung với mọi người? Làm vậy sẽ rất đau lại lâu lành bệnh lắm”
Từ lúc cô cháu nhỏ chỉ tay về phía Tần Mục. Nam Thụy đã âm thầm đánh giá cậu bé, sau đó mắt ông sáng lên đầy vẻ tán thưởng. Ông không chỉ tán thưởng sự kiên cường hiếm có, sự ngụy trang khéo léo của cậu bé nhỏ này mà còn hãnh diện vì óc quan sát tài tình của cô cháu gái nhà mình. Nếu không chú ý kỹ ngay cả ông cũng không phát hiện dị thường.
Tần Sơn ở bên cạnh hai tay đã nắm lại thành quyền, mạch máu trên trán cũng bắt đầu giật giật. Bọn nhóc này….hôm nay lại dám làm trò mất mặt ông như vậy…thật là chán sống rồi.
Linh Nhã cùng đám thiếu gia môi không tự chủ run rẩy, các tiểu thư cũng cúi sầm đầu không dám ngẩng lên, chỉ duy Tần Mục vẫn duy trì dáng ngồi thẳng lưng nhưng ánh mắt điềm tĩnh thường ngày nay lại chăm chú nhìn cô bé đó… cậu suy nghĩ …hình như lúc nãy cậu đã bỏ sót tên của cô.
Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!