Tần Sơn trong lòng tức sôi người nhưng vẫn cố gượng cười, trìu mến nói “Đứa con Tần Mục này nói ra quả thật là bướng bỉnh vô cùng, mấy ngày trước tôi gửi nó đến trại huấn luyện, một mình đánh với chục tên cao thủ nên bị thương ra nông nỗi này, tôi có bảo nó nghỉ ngơi khỏe rồi hẳn ra đây mà nó vẫn ngoan cố. Tôi tôn trọng ý muốn của nó, con trai mà, phong sương một chút cũng tốt”
Lời nói này chỉ để chữa cháy, làm sao Nam Thụy lại không nhận ra chứ. Thế nhưng việc nhà của người ta, ông không tiện xen vào, vì vậy cũng phối hợp đáp lại “Bọn trẻ bây giờ là vậy, luôn thích làm theo ý mình. Ngay cả con bé Nam Băng này cũng bướng bỉnh vô cùng”
Nam Thụy vừa nói vừa cười vỗ nhẹ mái tóc đen của Nam Băng.
Lúc này, cô bé quay qua nhìn ông bằng ánh mắt không vui, suy nghĩ một chút lại nói “Con muốn làm bạn với anh Tần Mục” Mọi người chưa kịp hết bất ngờ lại nghe cô nói tiếp “Hiện tại con liền muốn ngồi ăn kế bên anh …được không ông?”
Nam Thụy nhìn ý tứ lên án của cô bé khiến ông hơi chột dạ. Vì để bồi đắp cho tâm hồn tổn thương của bé, ông nói với Tần Sơn một tiếng “Nam Băng dường như rất thích cậu bé này. Tôi nghĩ cũng rất tốt khi cho con bé có thêm một người bạn. Cậu thấy sao?”
Tần Sơn cầu còn không được. Hiện tại ông đang cần sự trợ giúp của Nam Thụy trong giao dịch với khu vực Đông Âu, vì vậy mối quan hệ giữa hai nhà càng tốt thì càng có lợi cho ông.
Tần Sơn liền tươi cười nhìn Nam Thụy rồi sang Nam Băng “tất nhiên là được. Nam Băng à, con giúp chú chơi với Tần Mục nhiều hơn nhé”
Cô bé vui vẻ đáp “Vâng ạ” rồi tay chân nhanh lẹ cầm dĩa đồ ăn tiến lại chỗ trống vừa được phục vụ dọn sẵn.
Nhìn động tác dứt khoát nhanh gọn của cháu gái. Người ông Nam Thụy cảm thấy đau lòng vô cùng. Hình như đây là lần đầu tiên Nam Băng vì người khác mà bỏ rơi ông.
Ngậm ngùi nhìn cô bé ổn định ở chỗ ngồi mới xong xuôi, ông mới quay qua bàn luận tiếp công việc với Tần Sơn.
Tần Mục bên này đã bị hành động bất ngờ liên tục của Nam Băng làm cho bối rối. Cô bé này làm hỏng kế hoạch của nó, lại còn muốn âm mưu gì nữa đây. Nó không tin một người thông minh như vậy, chỉ đơn thuần muốn làm bạn với một phế vật như nó.
Sau khi nở nụ cười xã giao với cô bé, Tần Mục cố gắng giữ đúng lễ độ, tập trung cử động tay cắt thức ăn, không nhìn xung quanh
Trái lại, Nam Băng nhìn nhìn cậu một hồi, không nhịn được hỏi nhỏ “Tại sao anh lại ăn món mà mình không thích?”
Động tác cắt thịt của Tần Mục bỗng khựng lại, giọng trầm ấm nói “Em nghĩ sai rồi, anh rất thích ăn món này”
“Không ai lại thích ăn món thịt bò filet khi tay vừa đau mà miệng cũng không nhai nổi. Em không nghĩ sai. Mà là anh đang nói gạt em. Mọi người đều nói gạt em. Em biết không ai quan tâm anh, kể cả anh cũng không quan tâm chính mình”
Giọng nói non nớt nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ kiên định, khiến Tần Mục cảm thấy hơi ẩn ẩn tức giận…”Em đừng tự cho mình là đúng, đừng xen vào cuộc sống người khác chỉ vì em thích. Em nên học cách tôn trọng mọi người”
Ánh mắt Tần mục sắc lẹm răn dạy cô mang ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Nam Băng không hề e sợ, nhìn cậu bằng cặp mắt thiên chân nói “Em sẽ làm những gì em thích chỉ cần không gây hại cho ai. Em sẽ thuyết phục anh làm bạn với em. Và trước khi anh muốn tôn trọng người khác, anh hãy tôn trọng bản thân mình đã. Khi anh làm được, anh sẽ thấy em không làm gì mà không tôn trọng anh cả”
Phản chiếu trong cặp mắt đơn thuần của Nam Băng là hình ảnh hoang mang, ngơ ngác của Tần Mục. Làm sao một cô bé bốn tuổi lại có thể nói chuyện thấu đáo như vậy.
Cậu cúi phắt đầu nhìn xuống bữa ăn, đôi mắt ươn ướt. Chưa từng một ai dạy cậu cách yêu bản thân mình, vì chưa từng có ai thật sự coi trọng sự tồn tại của cậu. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày…sẽ có một người nói cậu nên yêu quý bản thân mình.
Suốt buổi tối Tần Mục mơ hồ trong mớ cảm xúc khác lạ, cậu không nói thêm với Nam Băng một câu nào nữa. Buổi tiệc cứ thế trôi qua rồi dần kết thúc, cho đến khi cậu trở về phòng và nằm xuống giường, cậu vẫn lạc lõng vô định như người đi trên dây.
Cốc…cốc…cốc…
“Cậu chủ, tôi là Chu Viên, lão đại kêu tôi mang bát soup gà đến cho cậu”
Lão Chu kêu vài tiếng không nghe Tần Mục trả lời, liền khẽ đẩy cửa vào xem xét tình hình, thấy cậu không bị ngất xỉu mà chỉ nằm trên giường thẩn thờ thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiến lại gần nói “Cậu chủ, tôi đút cậu ăn soup nhé”
Tần Mục vẫn không lên tiếng
Lão Chu cố gắng thuyết phục “Cậu chủ, lão đại dặn tôi chăm sóc cho cậu thật chu đáo, từ nay tôi sẽ trở thành người hầu cận trung thành của cậu. Trước mắt, cậu ăn hết bát soup này có được không? Nếu không, thân thể cậu sẽ không thể hồi phục được”
Nói một hồi lâu, Tần Mục vẫn không hề mở miệng. Lão Chu cảm thấy rối rắm “Cậu đừng phụ lòng bạn của cậu, tiểu thư Nam Băng đau lòng cậu không ăn tối ngon miệng liền u sầu rất lâu, khiến cho cả ngài Nam Thụy và lão đại cũng lo lắng theo. Lão đại đã ra lệnh chăm sóc cậu thật chu đáo. Chén soup này cũng được đặc biệt chuẩn bị cho cậu”
Ánh mắt Tần Mục khẽ biến đổi rồi trở nên tĩnh mịch. Chu Viên, cánh tay trái đắc lực của cha….thì ra là vậy. Bạn của ta thật là có bản lĩnh.
----
Ba tháng nay Nam Băng lúc nào cũng quấn quít bên Tần Mục vì hai nhà thường xuyên lui tới bàn việc làm ăn.
Lúc này, Nam Băng đang chống hai tay lên má, cặp mắt to tròn đáng yêu nhìn Tần Mục đang tự băng bó vết đao chém ở vai trái.
“Tại sao anh không để lão Chu giúp anh băng vết thương?”
Tần Mục im lặng tập trung cầm máu
“Tại sao lúc nào đi luyện võ về anh đều bị thương ? không chảy máu thì lại bầm tím?”
Vẫn không một ai trả lời
“Tại sao anh vẫn phải cam chịu như vậy?”
Tần Mục băng bó xong, mặt lạnh làm như không nghe cô nói, nằm xuống xoay lưng như muốn đuổi khách.
Lão Chu nhìn thiếu gia nóng lạnh không chịu kết thân với Nam Băng liền đổ mồ hôi hột, nên biết đây là hòn ngọc quý của bang Thủy Long. Ngay cả bang chủ cũng phải tỏ thái độ quan tâm cô bé…Vậy mà…thiếu gia thật không biết chớp thời cơ mà.
“Xin tiểu thư thông cảm, gần đây lịch rèn luyện dày đặc, tinh thần lẫn thể xác cậu chủ đều mệt mỏi nên có hơi khó chịu”
Nam Băng mỉm cười với lão như muốn nói cô không cần an ủi.
“Lão Chu, hôm nay anh ấy tập gì ở võ đường? tại sao lại bị chém nặng như vậy?”
Lão Chu không dám kể xấu chuyện trong bang ra nên nửa thật nửa giả nói “Thưa tiểu thư, lịch luyện tập của các thiếu gia bang Hỏa Long đều rất khắc nghiệt, ở độ tuổi này đều một mình đấu với nhiều cao thủ để các thiếu gia có thể tự bảo vệ mình cũng như rèn luyện ý chí ạ”
Nghe vậy, ánh mắt cô bé dần ảm đạm, nhẹ nhàng ẩn ý nói “Luyện tập cực khổ thì rất tốt, thế nhưng con không biết nói cấp dưới bang Hỏa Long là thật sự quá to gan hay là không đủ năng lực đây. Thân được gọi là cao thủ nhưng khi ra đòn lại không biết khống chế điểm dừng khi đấu với chủ nhân của mình. Vì vậy, nếu không phải cố ý thì chính là quá kém cỏi. Nếu ở bang Thủy Long, chắc chắn bọn họ sẽ bị ông nội chỉnh cho thê thảm”
Lão Chu cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe cô bé bốn tuổi ám chỉ rõ ràng như vậy. Mặc dù thấy hổ thẹn vì cách tranh đấu bẩn của các thiếu gia đối với cậu Tần Mục…thế nhưng ông không có quyền lên tiếng.
Nam Băng thấy ông bối rối không biết nói gì, cũng thu liễm sự tức giận trong lòng. Cô đi gần lại phía giường Tần Mục, ngồi xuống cạnh anh, nhỏ giọng nói
“Ông nội em kể rằng hồi trẻ mỗi lần ông bị thương nặng, đau đến không ngủ được, ông sẽ lấy túi hương thảo lan ra ngửi. Loài hoa này có một mùi hương rất thư giãn khiến con người ta yên bình, ấm áp từ đó chìm vào giấc ngủ. Sau khi nghe ông kể, em đã tự làm một túi hương thảo lan như vậy, bây giờ em tặng lại cho anh. Em để dưới gối anh nhé.”
Cô bé nhét túi hương dưới gối cậu. Thấy cậu bé vẫn nhắm mắt không phản ứng, cô cười mỉm nhẹ chào tạm biệt rồi rời khỏi cùng lão Chu.
Tiếng cửa vừa khép lại. Khóe mắt của Tần Mục liền chảy ra hai hàng lệ.
Tối đó, lần đầu tiên cậu bé có một giấc ngủ ngon.
---
Rừng Thanh Sơn
Hôm nay Tần Mục có buổi huấn luyện dã chiến ở đây, nhiệm vụ của cậu là trong vòng một tiếng phải bắt được ít nhất mười con thú bằng tay không…không được làm bất cứ vũ khí nào để giết con vật.
Yêu cầu này cần độ nhanh nhẹn và khả năng đột kích rất cao. Thế nhưng, đối với Tần Mục, chỉ trong vòng mười lăm phút, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ. Và thật ra….đó cũng không phải mục đích chính cậu có mặt ở đây.
Để đám thú vật gần gốc cây, cậu nhìn về phía vùng cấm của khu rừng, sải bước đi vào trong….rồi dần dần mất hút dưới những tản cây lớn.
Bộp…bộp…bộp…
Tiếng vỗ tay lớn vang lên phía sau, khiến cậu dừng lại
“Đáng khen, nhanh như vậy đã hoàn thành buổi tập luyện và đánh lạc hướng bọn ẩn nhân” Tần Hử lên tiếng, ánh mắt ác ý nhìn Tần Mục
“Tất cả những yêu cầu của anh, tôi đều đã thực hiện. Bây giờ, anh mau nói cho tôi biết những gì anh đã hứa”
“Haha, được. yên tâm, tao cũng không thích phí phạm thời gian với mày, nên tao sẽ nói cho mày biết ngay đây” nhìn ánh mắt chờ mong của Tần Mục, khiến hắn vui vẻ, khóe môi lộ vẻ khinh thường “Mày… không phải là con ruột của ba, mà chỉ là cháu mà thôi. Mày chính là sản phẩm của cô Tần Lam và một dã nam nhân, kể cả chính mẹ mày cũng không biết ba của mày là ai. Vì vậy bọn tao gọi mày là đứa con hoang. Bọn tao không hề nói sai”
Mắt Tần Mục đỏ lên, thân thể run rẩy cho thấy cậu bé rất sốc. Trước giờ cậu chỉ nghĩ mình là đứa con ngoài giá thú của ba và một phụ nữ bên ngoài. Thế nhưng…không ngờ sự thật cậu chẳng là ai trong cái gia đình này cả.
“Vậy tại sao các người lại thi nhau hãm hại tôi…Tôi không phải là con của ba, chắc chắn ông ấy sẽ không để tôi tranh đoạt vị trí bang chủ của con ông ấy.”
Tần Hử tức giận nói “Đúng vậy, đáng lẽ ra mày nên như vậy. Thế nhưng mẹ mày lòng tham quá cao, không biết dùng thủ đoạn gì mà trước khi bà mất, bà đã ép ba tao thề rằng sẽ nhận và xem mày như một đứa con ruột mà nuôi nấng. Trong hội võ chọn bang chủ kế tiếp, tất cả các đứa con của ba tao kể cả mày, ai là người thắng cuộc cuối cùng sẽ làm bang chủ. Mày thấy có bất công hay không? Mày mang một nửa dòng máu không rõ lai lịch, cặp mắt nửa người nửa quỷ của mày khiến bọn tao phát nôn. Mày có tư cách gì tranh đấu vị trí bang chủ với bọn tao, có tư cách gì sống chung một nhà, ăn chung một bàn với nhà tao”
Tần Mục như người mất hồn khi nghe sự thật quá đỗi cay đắng
Tần Hử đắc ý nhìn vẻ mặt chết lặng của cậu “Nhưng không sao, hôm nay mày sẽ được giải thoát, không cần sống để người khác cảm thấy chướng mắt, không cần sống mà không được ai yêu thương nữa”
Lời nói của hắn vừa xong, một dàn tiếng tru ghê rợn vang lên…bóng chiều dần buông xuống. Rất nhanh Tần Mục bị bao vây bởi một đàn sói hung hãn…ánh mắt bọn chúng dại ra, dường như không còn thú tính…vì bọn chúng rất đói.
Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!