LIST NGÔN TÌNH HAYcập nhật đầy đủ các thể loại truyện hay, truyện hot full trọn bộ.

Ngôn tình hành động: Nam Băng

CHƯƠNG 18: TUỔI THƠ CỦA ANH CÓ EM

Chương Trước Chương Tiếp

Thân thể đứa trẻ sáu tuổi gầy gộc chồng chất vết thương thật không phải là bữa ăn ngon cho bầy sói đói.

Thế nhưng bọn chúng lại rất kích thích khi ngửi mùi của cậu bé này, chúng rất thèm khát được cắn cái cổ nhỏ kia, xé từng miếng xương, uống máu của nó. Rất muốn.

Theo từng bước chân tiến gần của lũ sói, cậu bé vẫn đứng yên, ánh mắt đờ đẫn, không có một tia ý chí muốn sống.

Xoẹt…

Một miếng thịt rớt ra từ vai trái cậu bé, máu phun ra tung tóe. Mùi máu khiến cả đám càng điên cuồng nhào vào gặm cắn tay chân cậu.

Thế nhưng cậu không hề kêu la, chỉ là cơ thể đau đến không tự chủ mà ngã quỵ.

Con sói đầu đàn nhảy lên, nhe răng cắn vào động mạch cổ của Tần Mục, bỗng một tiếng thét dài vang lên ….

Bầy sói ngừng lại. Quay ra sau bắt đầu cảnh giác.

Rất nhanh sau đó, hai cao thủ áo đen cõng theo một bé gái phóng xuống.

Sau khi nhẹ nhàng đặt cô bé đứng vững, hai người nhanh chóng tung cước đánh chết bầy sói điên.

Nam Băng mếu máo, chạy đến ôm Tần Mục vào lòng “Tần Mục, anh nhất định phải sống. Nếu không ai trên đời này thương anh, làm người thân của anh. Thì em sẽ làm, anh không được chết vô nghĩa như vậy”

Cô bé khóc lớn nói vào tín hiệu “Bác sỹ Trương, ông nhanh lên đi, trực thăng đã đến chưa”

Một giọng nói ồm ồm vội vàng đáp lại “Tiểu thư của tôi, người đừng khóc đừng khóc, chúng tôi đã tới rồi, đang leo thang xuống dưới đây”

Nam Băng chăm chú quan sát Tần Mục, thấy ánh mắt cậu vẫn đờ đẫn thì càng khóc lớn. Từng giọt to rơi vào mặt cậu ngưa ngứa.

“Tiểu thư tránh sang bên phải”

Con sói đầu đàn đang nằm thoi thóp bên gốc cây, bỗng đứng dậy nhe răng nanh hướng tới động mạch cổ của Tần Mục. Nam Băng thấy vậy, hốt hoảng ôm chặt che cho cậu.

“Không được, tiểu thư” Hai cao thủ gần như mất hồn trước hành động này của tiểu thư.

Cùng một lúc, hai phi tiêu phóng vào người con sói, khiến nó tắt thở ngay tại chỗ.

A Hắc kinh ngạc nhìn chiếc phi tiêu đâm xuyên qua cổ họng con sói. Lúc nãy, A Lục kịp  vung phi tiêu, nhưng chỉ trúng vào mắt trái của con sói. Còn phi tiêu kia của ai….

Hắn nhìn về phía tiểu thư thì lập tức trợn mắt.

Đôi mắt đỏ tức giận bắn về phía con sói kia…. Động tác giơ tay phóng phi tiêu vẫn còn để giữa không trung.

A Lục bên kia cũng kinh ngạc không thôi, nhưng vội hoàn hồn, chạy nhanh bế tiếu thư cách xa Tần Mục.

“Tiểu thư, cậu bé này không phải con người. Cô xem, mắt hắn vừa biến thành màu đỏ, đôi tay đã bị cắn nát thịt, lộ xương nhưng vẫn có thể phóng phi tiêu chuẩn như vậy. Rõ ràng cậu bé đã thành quỷ”

Lúc này, Nam Băng mới nhìn thấy rõ được bộ dáng đáng sợ của Tần Mục. mà cậu bé cũng không trốn tránh ánh mắt của cô, còn khẽ mỉm cười ma mị.

Nam Băng ngạc nhiên sau đó nhanh chóng bĩu môi tức giận, chạy lại gần Tần Mục nói “Anh vẫn còn sức cười? lúc nãy anh cứ đờ người ra làm em tưởng anh sắp đi xa luôn rồi đó”

Tần Mục cúi mắt không nói gì, mà cô cũng không biết cậu đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Rất nhanh, tiếng ồn ào của bác sỹ, cứu hộ thu hút chú ý của cô bé.

Thôi được rồi….chờ Tần Mục dưỡng thương xong. Cô sẽ tính sổ với cậu.

---

Sự việc um xùm này dưới tác động của Nam Băng càng khiến cho nó càng um xùm hơn.

Tần Sơn khi nghe được tin: cháu gái cưng của Nam Thụy thiếu chút nữa toi mạng dưới thủ đoạn của con trai trưởng nhà mình mà tức đến ngất xỉu. Nếu Nam Băng có mệnh hệ gì, chưa tính đến dự án triệu đô của hắn đi tong mà có thể dẫn đến hỗn chiến giữa hai bang phái. Nam Thụy thật sự rất thương yêu đứa cháu gái này.

Vì vậy, để làm mát lòng bang Thủy Long, hắn đã đánh Tần Hữ thừa sống thiếu chết, sau đó quỳ ở thừa tự một tuần không ăn cơm, cấm túc tại gia trong vòng một năm.

Về phần Tần Mục bị thương gần như sắp chết, Tần Sơn cũng có phần hổ thẹn. Hắn nặng nhẹ Linh Nhã không được dung túng cho các đứa con làm bậy nữa, tất nhiên hắn cũng đảm bảo rằng sẽ khống chế không cho Tần Mục lên làm bang chủ Hỏa Long.

Lúc này ở phòng dưỡng bệnh đặc biệt.

Nam Băng đang chu môi nhỏ thổi từng muỗng cháo đút cho Tần Mục. Cậu bé cũng rất phối hợp há miệng vừa ăn vừa đọc sách.

A Hắc khó chịu xéo xắc lão Chu “Bộ bang Hỏa Long không có người hầu hay sao? Cớ gì để tiểu thư nhà ta đút cháo cho thiếu gia nhà ngươi. Bang chủ của ta còn chưa được hưởng phước như vậy”

Lão Chu đổ mồ hồi đầy mặt khi nhìn bộ dáng ngứa đòn của thiếu gia nhà mình và ánh mắt sát khí của hai hộ vệ A Hắc, A Lục của tiểu thư Nam Băng.

“Tiểu thư có nói là đang chơi đồ hàng với thiếu gia ạ. Tiểu thư là chị đang đút cháo cho em trai bị bệnh”

Nhìn bộ dáng nịnh hót của lão Chu, khiến cho hai người mát lòng một chút.

Tần Mục ăn xong chén cháo, uống xong nước, mắt vẫn nhìn vào sách.

Chờ khi đám người bên ngoài bận rộn dọn dẹp, cậu mới liếc lên nhìn Nam Băng nghiêm túc hỏi “Tại sao hôm đó em lại gắn chip lên người anh?”

Cô bé chột dạ nhưng không e ngại nhìn lại anh “Vì em lo lắng anh sẽ gặp chuyện. Nếu ở trong nhà, họ còn ăn hiếp anh như vậy. Lần này anh huấn luyện ở rừng, cộng thêm lần trước em vạch mặt bọn họ đánh anh đến nỗi không đi không ngồi ăn được. Bọn họ nhất định sẽ trả thù anh”

Dường như có một dòng suối mát chạy dọc khắp mao mạch khiến cơ thể vô cùng sảng khoái, khóe môi cậu cũng bất giác nâng lên

Tần Mục vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Nam Băng, trịnh trọng nói “Em thật sự muốn làm người thân của anh? Cho em suy nghĩ kỹ lại lần nữa, một lời nói ra sau này không được thay đổi”

Nam Băng nắm lại tay cậu, thật chặt “đúng vậy, em mãi mãi là bạn của anh, là người thân của anh. Từ đầu gặp anh, em đã rất thích tính cách của anh rồi”

Tần Mục cười tươi “ Được, từ nay anh sẽ không mềm yếu nữa, anh nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ để có thể bảo vệ em”

“Yeah. Một lời đã định” Nam Băng vui sướng nhào ôm lấy Tần Mục, quên mất cậu bé đang bị thương, mà chính bản thân cậu cũng vui đến nỗi không cảm thấy đau.

---

Thời gian thấm thoáng trôi qua,

Có Nam Băng trong đời chính là niềm hạnh phúc duy nhất của Tần Mục.

Giờ đây cậu đã trở thành một thiếu niên mười ba tuổi tràn đầy sức sống và năng lực vượt trội.

Kể từ sự kiện năm đó, Tần Mục không ngừng nỗ lực, âm thầm xây dựng lực lượng dưới trướng mình. Cậu phải trở nên thật mạnh mẽ để có thể bảo vệ cho cô gái nhỏ kia, để cô có một cuộc sống vô ưu.

“Cậu chủ, cậu đang nghĩ đến tiểu thư Nam Băng sao?” Lão Chu thấy Tần Mục nở nụ cười nhìn những tán lá, khiến ông cũng vui lây. Ông khâm phục tài và đức tính của Tần Mục mà trở thành quản gia trung thành của cậu.

Tần Mục ngả lưng nghỉ trên bãi cỏ xanh khẽ gật đầu “Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối trong kì hạn hai năm rèn luyện thực chiến. Cuối cùng, tôi có thể gặp lại Nam Băng”

“Vì để cậu chủ không bị phân tâm mà hai năm nay thông tin của cô ấy đều bị phong kín. Tôi cũng cảm thấy rất nhớ nụ cười của tiểu thư” Lão Chu ngậm ngùi nói

“Uhm. Phái phi cơ đến đây, đồng thời nói Mã Nhĩ báo cáo tình hình bên đó cho tôi biết”

---

Sảnh Thương Băng tại bang Thủy Long,

Đây là nơi Nam Băng vui vẻ lớn lên, thế nhưng giờ đây lại trở nên tiêu điều, không có một bóng người.

“Nam Băng, có đau không con?” Một thiếu phu nhân vô cùng xinh đẹp, mắt ngưng lệ, bàn tay nhẹ nhàng sát trùng vết thương trên má, trên tay chân của cô bé.

“Mẹ, con không cảm nhận được vết thương trên người, vì trái tim của con đau quá” Cô sà vào lòng mẹ che đi khuôn mặt bầm tím, chỉ thấy đôi vai gầy run run và tiếng nói yếu ớt.

Lệ Dung nghiến răng, móng tay ghim chặt vào da thịt rỉ máu. Bà không ngờ người chồng tuyệt vời người cha thương con lại là một con sói đội lốt người. Kể từ khi bang chủ Nam Thụy bất ngờ qua đời nửa năm trước, Nam Nghị bắt đầu thay đổi.

Hắn không những đem tiểu tam tiểu tứ về nhà còn dẫn theo một đám con hoang, trai có gái có. Hắn xưa giờ luôn giả bộ yêu thương Nam Băng, thế nhưng, thực chất lại đem lòng ghen ghét chính con ruột của mình.

Nếu không vì sợ dòng tộc phản đối, có lẽ hắn đã tống cổ hai mẹ con bà ra khỏi dinh thự. Hắn nói hắn không cần người phụ nữ vô dụng, cưới bà lâu như vậy chỉ có mỗi một đứa con gái …mà còn lại là khắc tinh của hắn.

Lúc nào cha hắn cũng khen ngợi Nam Băng, so sánh với hắn lại nhiều lần chê trách.

Bà đúng là có mắt như mù, năm xưa bà không nghe lời khuyên của cha mẹ, từ bỏ luôn giấc mơ của mình để đi theo một người đàn ông tệ bạc như vậy.

“Nam Băng, mẹ xin lỗi. Mẹ nhất định sẽ không để ông ta tìm cớ đánh con của mẹ một lần nữa” Bà xót xa ôm đứa con gái trân ngọc của mình vào lòng.

---

Màn đêm buông xuống, hôm nay trời hanh khô, vết thương chưa kết vảy cùng mồ hôi lấm tấm khiến Nam Băng khó chịu, người cũng bắt đầu phát sốt.

Cơn gió mạnh vụt qua, ngay sau đó, một bàn tay mát lạnh đặt lên trán khiến cô giật mình.

“Là anh” Giọng nói trầm ấm nam tính vang lên

Chỉ hai từ đơn giản phát ra lại khiến Nam Băng cay cay khóe mắt. Dường như mệt mỏi khiến cô mềm yếu rất nhiều. Cô thả lỏng người, không nói gì, nhắm mắt tham lam cảm nhận mùi hương của anh, độ mát lạnh của lòng bàn tay và sự yên bình vô hình.

Tần Mục chăm chú nhìn khuôn mặt gầy sộm cùng vết thương khắp trên người cô, ánh mắt liền chuyển đỏ. “Nam Nghị đúng là không bằng loài súc sinh. Anh sẽ đi giết ông ta”

“Đừng” Nam Băng vội nắm chặt tay anh “Dù sao ông ấy cũng là cha của em. Anh mà làm vậy, thì người mang tội vẫn là em, lúc đó em sẽ ray rứt suốt cả đời”

Nhìn vẻ mặt xanh xao của cô, tim anh khó chịu như muốn nổ tung ra thành trăm mảnh. Anh thật không ngờ, ngài Nam Thụy có thể mất đột ngột như vậy, và người cha ruột của cô lại là một tên gian xảo ác độc. Chính sự mất cảnh giác của anh đã khiến cho cô chịu nhiều đau khổ như vậy.

Hít sâu điều chỉnh cảm xúc, Tần Mục lại gần chỉnh vị trí nằm cho Nam Băng, lấy khăn mát rồi giảm nhiệt độ phòng. Lo chu toàn xong lúc này anh mới lên tiếng “Được, tạm thời anh sẽ tha mạng cho ông ta. Anh đã về và em sẽ không chịu thêm thiệt thòi nào nữa”

Nam Băng mỉm cười gật đầu,  có anh bên cạnh, cô thật sự rất yên tâm

---

Tần Mục nói được làm được

Kể từ hôm đó, Nam Băng không còn chịu đòn roi từ cha và hãm hại từ đám con hoang kia. Anh còn đặc biệt tự mình huấn luyện võ thuật và kỹ năng chiến đấu cho Nam Băng, khiến cô không những có đủ năng lực bảo vệ bản thân mà còn thành một cao thủ thật sự.

Tần Mục cũng không ngừng nỗ lực, trong thời gian ngắn đã nắm trọn các thế lực. Năm 14 tuổi, anh trở thành tân bang chủ trẻ tuổi nhất của bang Hỏa Long.

Rất nhanh sau đó, bang Thủy Long liên tục xảy ra những biến cố lớn làm chuyển đổi toàn bộ cục diện.

Cho đến hai năm sau, Nam Nghị cha cô qua đời và em trai của ông – Nam Luân lên làm bang chủ đời kế tiếp. Mẹ cô không lâu sau cũng trút hơi thở cuối cùng.

Và cũng là lúc Nam Băng rời khỏi bang Thủy Long, rời bỏ giới hắc đạo, và rời bỏ cả anh – Tần Mục.

Dưới cơn mưa tầm tã đêm đó, Nam Băng đã quyết định ra đi mặc cho anh có níu kéo. Tần Mục chỉ thấy cơ thể chết lặng, liên tục lẩm bẩm những câu hỏi Tại sao? Dù cho biết rằng sẽ không bao giờ có câu trả lời.

Nỗi đau vô hình là đáng sợ nhất vì không loại dược liệu nào có thể chạm tới được.

Ảo tưởng tình cảm là ngu ngốc nhất vì nó như một vở diễn chỉ có mình ta đang thoại bài.

Nước mắt trong mưa là nực cười nhất vì cố che giấu đi sự yếu đuối trong bộ dáng mạnh mẽ.

Sự thống khổ sẽ qua đi nếu những ký ức đẹp dần lu mờ….

sfs
Không có bình luận

Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!