“Tiêu Vệ, mau nhìn, tay của lão đại đang nhúc nhích” Hắc Nhĩ kích động nói.
Mọi người cũng vui mừng chăm chú nhìn về phía Tần Mục.
Tay chân của Tần Mục đã bắt đầu có độ ấm, khuôn mặt cũng dần hồng hào, chốc chốc sẽ thấy anh cử động các ngón tay.
Trán Tiêu Vệ đã chảy đầy mồ hôi, nhưng tay vẫn tiếp tục nhấn vào các huyệt vị để Tần Mục đả thông khí tức, đưa luồng âm khí ra ngoài, hấp thụ dương khí.
“Tốt lắm, tiếp tục kiên trì một chút lão đại sẽ tỉnh dậy ngay thôi” Tiêu Vệ vừa nói tay vẫn di chuyển liên tục.
Ba mươi phút trôi qua…
“Lão đại… Anh tỉnh rồi?” Mã Nhĩ nhẹ giọng hỏi, cẩn thận quan sát mí mắt khẽ động của Tần Mục.
Nam Băng cùng mọi người cũng căng thẳng chờ đợi.
Tần Mục cảm thấy đầu rất đau, khí huyết trong cơ thể dù có ấm áp hơn, nhưng khí lạnh vẫn cuồn cuộn sinh sôi ở khí tràng.
Sau một hồi điều chỉnh khí tức, anh thành công nâng mí mắt lên, rồi khẽ gật đầu.
“Nước”
Hắc Nhĩ nhanh tay xoay người rót ly nước ấm cho anh.
Uống vài ngụm nước liền khiến đầu óc Tần Mục tỉnh táo hơn rất nhiều.
Anh khẽ lướt qua từng người, rồi dừng lại trên người Nam Băng…
Anh nhìn cô rất lâu, đầy cảm xúc phức tạp, trìu mến có, hận ý có, nhớ thương có, giận dữ có…
Nam Băng cũng cảm thấy anh nhìn cô rất khác thường, nhưng niềm vui khi anh tỉnh lại khiến cô không mấy để tâm đến nó.
Cô tiến tới ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Tần Mục cười nói
“Anh không sao thật là tốt quá”
Độ ấm đột ngột truyền vào tay khiến anh giật mình tránh đi.
Cảm xúc đau đớn dưới cơn mưa năm ấy quá chân thật, cứ như mới ngày hôm qua. Thì ra …sự tổn thương đó vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí anh, ăn mòn trái tim anh.
Để mặc Nam Băng đang ngạc nhiên trước hành động né tránh của anh. Tần Mục hướng về Mã Nhĩ, giọng khàn đặc hỏi
“Nay là ngày bao nhiêu?”
“Thưa lão đại, là ngày mười tháng chạp”
“ Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ tham dự kỳ họp của Tứ Long” Tần Mục không nhanh không chậm lên tiếng, mí mắt khẽ cúi xuống nhìn ly trà trong tay
“Tần Mục, nhưng sức khoẻ của anh ….” Nam Băng lo lắng ngăn cản nhưng chưa kịp nói hết câu liền bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Mục cắt đứt.
Cô sững người nhìn ánh mắt xa cách của anh…
Không phải chỉ riêng Nam Băng, mà cả đám Mã Nhĩ và Tiêu Vệ cũng cảm thấy sững sốt.
“Từ bây giờ, nếu ai còn nói những lời nói thừa thãi, dù có là Tứ Hoàng thân tín, cũng phải bị phạt” Tần Mục liếc nhìn một vòng rồi âm trầm lên tiếng.
Mọi người nhanh chóng bị cái liếc nhìn của anh mà hoàn hồn, khẽ cúi đầu nói “Đã rõ thưa lão đại”
“Lui ra đi” Anh phất tay ra hiệu rồi khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Để lại mọi người những cảm xúc phức tạp, đặc biệt là Nam Băng.
----
Tại một cung điện hoa lệ phía tây nước Mỹ.
Từ cổng vào cho đến sảnh điện nối dài hơn cây số, được trang bị cảnh vệ nghiêm ngặt đứng dọc hai bên đường.
Xe tuần tra liên tục đảo quanh các cửa ra vào kiểm tra hệ thống an ninh và hướng dẫn các đoàn xe khách vào đậu các vị trí đã được chuẩn bị sẵn.
6h tối, hàng chục siêu xe nối hàng dài đi vào các chốt chặn, lần lượt tiến vào 4 khu vực đậu xe riêng biệt của Tứ Long.
Dẫn đầu đoàn là đoàn xe Thuỷ Long với màu xanh biển đặc trưng. Vài phút sau, là đoàn xe nâu đậm của Địa Long, cùng màu trắng của Phong Long cùng lúc tiến vào.
“Ồ, hôm nay lão đại Địa Long đâu mà để La Hi tiên sinh tuổi già sức yếu phải đến họp thế này” Nam Luân – lão đại Thuỷ Long – vừa bước xuống xe đã nở nụ cười châm biếm khi nhìn thấy sắc mặt không khoẻ của La Hi.
“Cậu nói quá lời, tôi vừa bước qua lục tuần, cũng chỉ hơn cậu mười tuổi, không đến nỗi phải dùng từ già yếu để nói như vậy, tay cầm súng của tôi vẫn rất chắc đấy” Hắn nhếch miệng cười, đưa mắt cảnh cáo Nam Luân.
“Chào hai vị, lâu ngày không gặp, thấy hai vị còn sống khoẻ tôi rất vui đấy?” Bước xuống xe là một chàng trai tầm hơn hai mươi, gương mặt tuấn tú với mái tóc đinh cùng làn da rám nắng. Hắn nở nụ cười sáng lạn nhưng ánh mắt lại không chứa một phân cảm xúc. Hắn chính là lão đại của Phong Long – Cổ Trạc.
“Tôi cũng rất vui vì cậu cũng sống khoẻ” Nam Luân cười như không cười rồi xoay người đi vào sảnh điện.
La Hi cũng không nói thêm mà dẫn người tiến vào.
“Thiếu chủ, bang Hoả Long vẫn chưa đến ạ. Có khi nào giống như tin tức thu thập được, lão đại Tần Mục đang bị thương nặng?” Một tên thân cận nói khẽ bên tai Cổ Trạc.
“Hắn mà dễ chết vậy thì cũng không ngồi vị trí lão đại Tứ Long mười năm nay” Cố Trạc bật cười, “Đi thôi, phải kiếm vị trí thoải mái nhất để ngồi xem kịch hay mới được” Hắn dáng vẻ lười biếng bước vào sảnh điện.
----
Khuôn viên tầng trệt sảnh điện là hồ sóng nước nhân tạo với hệ thống cây sinh thuỷ sắp xếp khoé léo phối hợp cùng hiệu ứng đèn pha lê tinh tế tạo nên một đại dương thu nhỏ với đủ loại cá quý hiếm.
Phía trên là 4 khu sảnh tách biệt được treo giữa hồ dành cho bốn bang chủ và các thân tín. Mỗi khu được trang hoàng vô cùng xa xỉ, xung quanh là một dàn mỹ nữ nghiêm chỉnh đứng cúi đầu sẵn sàng phục vụ.
“Lão Hầu, ta rất hài lòng với sự chuẩn bị lần này của ông” Cố Trạc nghiêm túc đánh giá sự tỉ mỉ của Lục Hầu.
“Cám ơn ngài đã khen, tôi rất lấy làm vinh dự được bang Tứ Long giao nhiệm vụ chuẩn bị cho cuộc họp thường kỳ lần này, vì vậy đã cố gắng hết sức ạ” Ông khẽ cúi đầu cười khiêm tốn.
“Tốt lắm, thưởng” Cố Trạc vui vẻ phất tay ra hiệu thuộc hạ ban vàng cho ông. Hắn rất thưởng thức tay nghề trang trí của Lục Hầu, mặc dù đã hơn bốn mươi, nhưng óc thẩm mỹ rất thời thượng.
“Cám ơn, Phong chủ” Lục Hầu cúi đầu cảm tạ.
“Á…Xin lỗi…”
Lục Hầu vừa dứt lời liền nghe tiếng kêu to từ khu Hoả Long.
Một cô gái đang nửa ngồi trên sàn nhà lau ống quần của một người đàn ông. Dáng người cô gái nóng bỏng, khuôn mặt điềm đạm xinh đẹp, nước mắt rưng rưng chốc chốc lại ngại ngùng ngước nhìn.
Lục Hầu nhìn từ dưới lên đến khuôn mặt của người đàn ông liền toát mồ hôi – Đó là Tần Mục – lão đại khét tiếng chán ghét nữ nhân.
Lần này ông mạo gan sắp xếp cả nam lẫn nữ tại khu Hoả Long, một phần là nghe đồn, lão đại vừa nạp một thành viên nữ vào Tam Hoàng, một phần nếu các cô gái không đụng chạm đến Tần Mục, anh cũng sẽ không làm khó dễ gì bọn họ.
Ông đã cố tình tuyển những cô gái khéo léo nhất ở khu Hoả Long. Thế tại sao lại có cớ sự này chứ. Đúng là muốn giết chết ông mà.
Lục Hầu căng thẳng, đang tìm cách xử lý liền nghe giọng âm lãnh vang lên
“Đi đi, chỗ này không dành cho cô”
Mọi người kinh ngạc ngước nhìn Tần Mục, họ có nghe lầm không. Lão đại nói chuyện với cô ta, anh đã bắt đầu hứng thú với phụ nữ???
La Hi cùng Nam Luân trao đổi ánh mắt rồi nở nụ cười bí hiểm. Cố Trạc cười to ra tiếng, huýt sáo vỗ tay.
Đám Khả Nhĩ ngoài mặt cố trấn tĩnh nhưng trong lòng cũng biến động không ngừng. Họ nhớ cô ả gần nhất tiếp cận lão đại cũng bị người đem vào nhà thổ. Lần này cô gái này đã chạm vào quần áo của lão đại, anh không những không tức giận, lại còn nói nhiều một câu….Thật là kì lạ?
Mã Nhĩ nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô gái kia rồi khẽ liếc nhìn Nam Băng sắc mặt vẫn lạnh lùng điềm tĩnh như thường ngày. Anh chỉ biết âm thầm thở dài. Nam Băng à, cô gái kia tám chín phần không phải người tầm thường đâu, cô mà cứ ngơ ngơ thế này, lúc mất lão đại thì đừng tiếc.
Giọng nói của Tần Mục kéo lại sự chú ý của mọi người.
“Để các vị chờ lâu, chúng ta bắt đầu thôi” Tần Mục ngồi vào vị trí chính giữa, tiếp đó là vị trí của Mã Nhĩ, Khả Nhĩ, Hắc Nhĩ và Nam Băng.
Mắt thấy Nam Băng chính thức ngồi vào vị trí ngang hàng với Tam Hoàng tại cuộc họp, Nam Luân mở miệng nghi hoặc hỏi
“Lão đại giới thiệu một chút về cô gái xinh đẹp đây đi…Nhìn có chút quen mắt”
“Nam Băng – người vừa gia nhập vào Tứ Hoàng của bang Hoả Long. Sau này, cũng nhờ các vị để mắt thêm” Tần Mục mỉm cười, ánh mắt mang ý vị nhìn Nam Luân.
Vừa nhắc đến cái tên Nam Băng, hắn liền đổi sắc mặt , cười cứng nhắc rồi chuyển mắt hướng đến ly trà trên tay.
Cố Trạc và La Hi cũng đoán được người mới này có liên quan đến bang Thuỷ Long, chăm chú quan sát cô.
Nam Băng ngẩng đầu nhìn trực diện từng người, nở nụ cười đáp lễ.
Cố Trạc cũng mỉm cười, khẽ đưa ly rượu lên nháy mắt với cô. Hắn xưa nay đối với cái đẹp luôn có sự hứng thú, nét đẹp phương Đông pha lẫn khí chất phương Tây ấy, khiến hắn ngây ngất thưởng thức.
La Hi sau khi gật đầu chào lại Nam Băng xong, liền hướng đến Tần Mục nói “Lão đại, tôi đã thử liên hệ với người nhiều lần nhưng không được, ở đây có đầy đủ các vị bang chủ, tôi có thể xin người thả bang chủ chúng tôi ra được không? Tôi biết lần này bang chủ của chúng tôi lỗ mãng”
Ánh mắt Tần Mục chợt trở lạnh, sắc bén nhìn La Hi “Lỗ mãng, thiếu chủ của một bang phái thuộc Tứ Long mà có thể dùng hai chữ lỗ mãng để lấp liếm hậu quả sao? Ông còn không nhận mình đã già….”
Tiếng cười khẽ của Cố Trạc càng khiến La Hi xấu hổ, hắn cố gắng điều chỉnh cảm xúc nói “Vậy người muốn như thế nào? Chúng tôi còn chưa hỏi người về bảo vật của bang Địa Long nữa đấy? Địa chủ và bảo vật của bang chúng tôi… người chỉ có thể lấy một thứ. Coi như chúng tôi chuộc lỗi lần này”
Tần Mục khẽ thở ra một hơi, lười biếng dựa vào ghế nói “La Hi, có lẽ ông không hiểu được tình huống của mình rồi. Thứ nhất, bang Địa Long cướp hàng của tôi, khiến tôi phải tổn thất một hợp đồng lớn, vừa mất hàng vừa mất tiền bồi thường, bên ông đã dám cướp thì cũng phải nghĩ đến việc bị cướp lại chứ. Chưa kể, bảo vật Địa Long là tôi quang minh chính đại lấy được, chứ không phải cướp. Thứ hai, La Hạo cố ý muốn lấy mạng tôi, vì vậy tôi có muốn mạng hắn hoặc cả gia tộc hắn thì cũng chẳng có gì sai cả. Trong giới hắc đạo này, kẻ mạnh luôn làm chủ cuộc chơi, còn kẻ yếu nếu muốn sống lâu thì phải hiểu và chơi đúng luật”
Giọng nói cường dã đầy bá khí của Tần Mục khiến La Hi cứng họng, mồ hôi đổ dọc sống lưng, đột nhiên không biết nói gì. Hắn khẽ liếc về phía Thuỷ Long.
Nam Luân đang im lặng ngồi uống trà, suy tư gì đó rồi lên tiếng “Theo như luật lệ của Tứ Long, tại hội luận võ năm năm tổ chức một lần, bang nào đứng đầu bảng sẽ có quyền yêu cầu một việc đối với bất kể bang nào trong ba bang còn lại. Vừa hay, bang Địa Long có cơ hội thực hiện mong muốn. Mọi người thấy thế nào”
“Được” La Hi loé lên tia hy vọng, lần này ông nhất định tung con át chủ bài của mình.
Cố Trạc nãy giờ vừa nhâm nhi đồ ăn vừa xem kịch hay cũng bắt đầu hứng thú nói “Tốt, tôi cũng nóng lòng tung người vào sân đây”
Nam Luân nở nụ cười đắc ý, khẽ liếc nhìn phía Nam Băng, ánh mắt không giấu được sát ý.
Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi.
Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!