Vũ trường Shink
Tiếng nhạc dồn dập hoà cùng sự lắc lư điên cuồng của đám trai gái.
DJ trên sân khấu quẩy hết cỡ, vũ nữ uốn éo xung quanh cột.
Tại căn phòng VIP phía trên, một đám người mặc comple đen đứng nghiêm cẩn xung quanh một người đàn ông khuất mặt. Hắn ngả người ra phía sau vừa thưởng thức sự điên cuồng bên dưới vừa nhấm nháp ly rượu đỏ trên tay. Ánh mắt lướt qua đám đông, chợt dừng lại.
“Jay, mang cô gái kia lên đây?” Hắn vừa nói vừa nở nụ cười quỷ dị.
“Vâng” Tên Jay là một người da đen, tóc bím nghiêm cẩn trả lời.
Hắn bước nhanh xuống lầu, đi giữa dòng người, hướng về phía cô gái “Thưa quý cô, ông chủ chúng tôi muốn nói chuyện với cô một chút. Vui lòng đi theo tôi”
Nam Băng đang lắc lư theo điệu nhạc liền bị quấy rầy. Cô hơi nhíu mày “Ông chủ của anh là ai? Tại sao tôi phải đi gặp?”
“Ông chủ tôi là KB, chắc cô đã nghe qua rồi chứ” Hắn lễ độ nói
Nam Băng hơi bất ngờ khi nghe đến danh tính ông trùm bất động sản tại Hồng Kông và Ma Cao. Cô lưỡng lự một chút rồi đi theo hắn lên lầu.
Vừa thấy bóng dáng cô, KB đã không dời được ánh mắt. Đường cong quyến rũ như điêu khắc thể hiện rõ qua bộ đồ kim tuyến đen bó sát người. Làn da trắng như tuyết đối lập với mái tóc xoăn đen như mun được bới cao lộ ra cái gáy xinh xinh. Sóng mũi cao cùng đôi môi đỏ căng mọng, ánh mắt to biết nói như hút cả linh hồn ông vào trong đó.
KB không tự chủ di chuyển hầu kết, sống hơn bốn mươi năm trên đời, lần đầu tiên ông bị cuốn hút bởi một cô gái đến như vậy.
Ánh mắt sâu thăm thẳm của ông nhìn Nam Băng như muốn nuốt cô vào trong bụng. Ông giơ tay ra hiệu mời cô ngồi đối diện.
“Chào em. Tôi rất có hứng thú với em. Em có muốn làm bạn gái của tôi không? Nhất định em sẽ không chịu thiệt thòi” Hắn nở nụ cười tự tin, ánh mắt xâm lược nhìn cô như thể muốn vồ lấy con mồi.
Cô không sợ hãi nhìn lại ông. Khẽ vuốt làn tóc lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của mình, cô uốn nhẹ cơ thể, cười quyến rũ nói “Không biết, ông chủ đây có thể cho tôi cái gì?”
Hắn không thể nhịn được dục vọng trước độ lả lướt của cô, liền vươn tay muốn ôm cô vào lòng mà thương yêu.
Không cần Nam Băng né tránh, bàn tay to hắn vừa giơ ra bỗng khựng lại vì cảm giác được sự nguy hiểm đang nhắm vào mình.
Nhiều năm lăn lộn trong hắc đạo, khiến hắn nắm bắt không khí rất nhanh. Hắn quay về góc bên trái căn phòng VIP đối diện, chỉ thấy cặp mắt đỏ như quỷ dữ nhìn thẳng vào ông.
“Cái quỷ gì bên đó vậy?” Hắn khẽ hô nhỏ rồi vội ra lệnh cho người tìm hiểu.
Bọn Kỳ Phong dưới lầu cũng vô cùng hồi hộp vừa nhảy vừa quan sát tình hình trên lầu.
Có trời mới biết, Kỳ Phong phải dùng biết bao nhiêu định lực để kìm chế bản thân không nắm tay Nam Băng lại, khi cô ra tín hiệu muốn lên đó một mình. Sau đó thấy dáng người lả lướt của cô bị tên KB nhìn sỗ sàng, anh hận không thể móc mắt tên này ra. Đỉnh điểm bàn tay heo vươn ra, Kỳ Phong đã không nhịn được sải bước lên trên nhưng bị Tân Kỳ giữ lại khi KB có dấu hiệu lạ.
Từ sau lần ở núi Đại Mạo, Kỳ Phong đã biết mình có tình cảm với Nam Băng. Tuy nhiên, nhìn sự ngây ngô lạnh lùng của cô, anh biết mình cần có thời gian trước khi thổ lộ tình cảm.
Đợt hành động này của đội anh là phải tiếp cận KB để lấy bằng chứng hắn buôn lậu ma tuý. Mọi người đều biết tên KB này rất háo sắc vì vậy để Nam Băng xâm nhập vào là con đường dễ thành công nhất. Thế nhưng, Kỳ Phong kiên định không cho cô làm, chỉ cho cô đi phụ trợ. Ai dè, tên KB này vừa nhìn lướt qua đã không kiềm chế được mà mời Nam Băng lên.
Bọn Kỳ Phong âm thầm quan sát. Thuộc hạ của KB còn chưa kịp đi dò la, thì từ căn phòng đối diện, một đám người mặc comple màu xám bước về chỗ của KB.
Phong thái của bọn họ vô cùng kiêu ngạo lại vô cùng quý phái. Một đẳng cấp hoàn toàn khác – cái mà kể cả ông trùm bất động sản KB cũng không thể sánh bằng.
Bọn Đức Long bất ngờ thấy KB sau khi nhận ra người bên phòng đối diện là ai, liền cúi đầu khom người đi lại tiếp đón. Kỳ Phong cũng ngạc nhiên, nhưng điều khiến anh cảm thấy khó chịu đến nhíu chặt đôi mày, đó chính là vẻ mặt hốt hoảng của Nam Băng. Anh chưa bao giờ thấy cô tỏ vẻ bối rối, lo lắng như vậy bao giờ.
Động thái lớn của các lão đại nhanh chóng gây chú ý đến nhiều người bên dưới.
Đi đầu trong đám người bước tới là một chàng trai tuấn tú, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, phong thái ngông cuồng cùng tôn quý của hắn thu hút mọi ánh nhìn.
“Trời ạ, ánh mắt anh ta màu xám thật đẹp!” Một số cô gái may mắn đứng tại góc nghiêng có thể nhìn rõ mặt hắn, thổn thức ca thán.
Tuy nhiên, đôi mắt xám cuốn hút này nhanh chóng biến sang màu đỏ nâu khi hắn chạm mặt với KB. Khí thế cường đại của hắn ép đối phương không thể thở nổi. Lo lắng sợ hãi đến mức dù đang ở phòng lạnh nhưng mồ hôi đã lấm tấm trên mặt.
“Không biết lão đại Tần đang ở đây, KB tôi đúng là quá thiếu sót” Ông vội khom lưng chào hỏi, không dám nhìn vào cặp mắt đỏ đáng sợ của hắn. Tay ông run cầm cập, đám đàn em phía sau có người quá sợ hãi mà bủn rủn tay chân quỳ sụp xuống đất.
Trong giới hắc đạo không ai lại không biết đến Tần Mục, ông trùm vũ khí lớn nhất thế giới, lão đại của Tứ Long – một gia tộc hắc đạo hùng mạnh trăm năm không đối thủ.
Tần Mục không chỉ nổi danh sở hữu kho vũ khí đáng sợ nhất thế giới, mà còn được biết đến bởi sự tàn độc vô tình, khả năng chiến đấu vượt qua sức tưởng tượng đối với một con người.
Nếu người bình thường tôn sùng tôn giáo mà họ tin tưởng, thì giới hắc đạo tôn sùng Tần Mục như một vị thần không thể bất kính.
KB âm thầm tự trách ra đường mà không xem ngày, ông không biết mình đã sai phạm gì đến Tần Mục. Nhưng ánh mắt của lão đại Tần đã chuyển màu đỏ, chứng tỏ anh đang rất tức giận. Xưa nay chưa từng có người làm cho Tần Mục tức giận mà được sống yên ổn, theo lẽ thường, nhẹ thì thân bại danh liệt, chết tức tưởi một mình, nặng thì diệt cả tộc họ.
Đang chờ lão đại lên tiếng phát án tử, thế nhưng KB bỗng nhận ra Tần Mục không hề nhìn ông một cái, mà đi hướng về phía cô gái đang ngồi nghiêng mặt trong góc tối.
Hắn vươn tay nâng mặt cô lên. Ánh mắt đỏ lạnh lùng chăm chú nhìn cô như đánh giá một con mồi.
“Không ngờ cô lại dám để người khác đụng chạm vào cơ thể mình”
Nam Băng khẽ run lên. Từ khi nhìn thấy đôi mắt đỏ xuyên qua lớp kính thì cô đã không thể giữ bình tĩnh được. Đó chính là Tần Mục – người mà cô lẩn trốn suốt 7 năm qua.
Cố gắng điều chỉnh cảm xúc, Nam Băng ngẩng đầu không hề e sợ đôi mắt quyền rủa này của hắn, điềm tĩnh nói “Tại sao lại không thể? cơ thể này là của tôi, muốn làm gì đó là quyền của tôi”
Hắn khẽ bật cười ra tiếng. Ánh mắt càng trở nên âm trầm “Nam Băng, cô đã thay đổi quá nhiều, trở thành một người con gái tầm thường đến mức vì đạt được mục đích có thể bán rẻ thân thể”
Trái tim cô bỗng co rút lại dưới lời cay nghiệt của anh. Nỗ lực ổn định cảm giác đau, Nam Băng lạnh lùng nói “Có liên quan đến anh sao?”
Tần Mục nhìn cô thật sâu, rồi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đồng tử anh đã trở lại màu xám an tĩnh vốn nên có của nó.
Biến chuyển này của anh khiến Nam Băng khẽ chạm nhẹ vào vị trí tim mình, để giúp nó bớt co rút. Cô biết anh đã hoàn toàn thất vọng về mình, cô… đã không còn tác động đến cảm xúc của anh nữa.
Anh xoay lưng không nhìn về phía cô nữa, nhẹ nhàng ra lệnh “Thật phí thời gian mà. Đi”
Tần Mục nhanh chóng sải bước ra cửa, đi theo sau là Tam Hoàng nổi danh: Hắc Nhĩ, Khả Nhĩ và Mã Nhĩ. Chỉ cần năng lực một trong ba người này thôi đã có thể tiêu huỷ bất cứ một tổ chức nổi tiếng nào trong giới hắc đạo.
Hôm nay người ở đây không biết là quá may mắn hay quá bất hạnh, khi không những có thể gặp được đầy đủ Tam Hoàng mà còn được diện kiến lão đại của họ - Tần Mục.
Theo bóng lưng của họ, các cô gái si mê nhìn không rời, còn đám con trai lại thể hiện ánh mắt kính nể. Nhưng tổng thể mọi người đều e dè hành động của mình, sợ hãi tránh đường.
Kỳ Phong nóng ruột chạy lên lầu, khoác chiếc áo măng tô của anh bao bọc lấy người Nam Băng. Quan tâm hỏi “Em có sao không?”
Nam Băng vẫn còn thơ thẩn, dường như không nghe được lời nói của Kỳ Phong.
Kỳ Phong vô cùng lo lắng, anh nắm tay cô, gọi thêm vài tiếng. Cảm giác được sự đụng chạm, cô vội rụt cánh tay, lạnh lùng nhìn Kỳ Phong mang theo cảnh cáo.
“Em ổn không? Đừng làm tôi lo” Kỳ Phong biết Nam Băng luôn lạnh lùng, không thích ai đụng chạm nhưng thái độ gay gắt và thất thần như bây giờ là lần đầu anh thấy.
Nghe giọng nói đầy lo lắng của Kỳ Phong. Nam Băng dần phục hồi ý thức, khẽ lắc đầu. “Tôi không sao, chúng ta đi thôi”
Anh gật đầu, muốn đỡ cô dậy, nhưng tay vừa giơ ra thì Nam Băng đã đi nhanh về phía trước.
KB cùng đám đàn em đang đứng bất động ở bên kia. Thấy Nam Băng định rời khỏi, liền hoàn hồn, quỳ trước mặt cô van xin “Tiểu thư, tôi có mắt như mù mạo phạm đến người, tôi thật sự không biết cô là người của lão đại Tần. Cầu xin cô tha cho tôi một con đường sống có được không? Tôi chưa làm gì cả mà…” Hắn run rẩy cầu xin.
Nhìn thái độ quan tâm đặc biệt của Tần Mục, cùng với ánh mắt cảnh cáo nhìn ông trước khi anh rời đi. KB biết cô gái này chính là nguyên nhân dẫn đến tai hoạ bất ngờ này. Trời ạ, khi ông thấy lão đại Tần nâng cằm cô gái này là ông biết mình chết chắc rồi. Tần Mục nổi danh không gần nữ sắc, hắn coi thường bản năng dục vọng nam nữ, cảm thấy ghê tởm khi có cô gái nào đụng chạm vào người, nên từ trước đến nay, không hề có một thành viên nào kề cận Tần Mục là phụ nữ cả.
Thế mà…. Lần đầu chứng kiến lão đại Tần quan tâm một người con gái, mà chết tiệt là hắn lại có ý đồ nhúng nhàm đến cô ấy nữa chứ.
Nam Băng không thèm nhìn ông van xin, nhẹ nhàng tung người nhảy xuống lầu rồi nhanh chóng rời khỏi vũ trường trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Kỳ Phong ánh mắt suy tư rồi dần ảm đạm.
Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!