Bùm…
Tiếng nổ lớn phát ra từ tầng 8 toà nhà, sau đó liên tiếp nổ ở các tầng tiếp theo.
Đất đá bắn ra tứ phía, tia lửa loé sáng cả một vùng trời đêm càng khiến cho hình ảnh chàng trai ôm cô gái chạy nhanh ra ngoài ấn tượng sâu đến người chứng kiến xung quanh.
Anh chạy với tốc độ kinh người, một tay ôm chặt eo cô gái, một tay dùng kiếm chém những tảng đá rớt xuống người họ. Cô gái tin tưởng giữ chặt lấy bả vai anh, yên lặng dựa vào cổ anh.
Đến khi vào khu vực an toàn, chàng trai vẫn không buông cô xuống, điều chỉnh tư thế để cô thoải mái dựa vào lòng anh nghỉ ngơi.
“Lão đại, Tiêu Vệ đã ở trong xe, sẵn sàng để trị thương cho tiểu thư Nam Băng” Mã Nhĩ nhanh chóng xuất hiện, cầm lấy thanh kiếm Shien cho Tần Mục.
Tần Mục bước vội về phía xe, Nam Băng hiện giờ sốt rất cao.
“Nam Băng, Nam Băng” Kỳ Phong vừa thấy Tần Mục ôm Nam Băng ra khỏi toà nhà, rồi lại vội đi hướng vào chiếc xe đen sang trọng gần đó. Một cảm giác bất an thôi thúc anh chạy tới ngăn cản Tần Mục. Tần Mục khẽ khựng lại liếc nhìn chàng trai tuấn tú trên người đầy thương tích, vừa kêu tên Nam Băng vừa chạy điên cuồng hướng về đây.
Ánh mắt anh loé lên tia sáng đỏ tức giận. Ban đầu, Tần Mục chỉ muốn chữa thương cho Nam Băng, nhưng bây giờ anh không muốn đơn giản như vậy.
“Mã Nhĩ, làm cho cả thế giới này biết, cảnh sát Nam Băng là người của tôi”
Nói rồi, anh bước vào trong xe, ra lệnh xuất phát quay về toà lâu đài.
Mã Nhĩ vâng lệnh rồi cũng bước vào chiếc xe Benz phía sau rời khỏi.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Kỳ Phong không kịp trở tay. Anh mất trí đuổi theo phía sau chiếc xe của Tần Mục. Liên tục gọi tên cô một cách tha thiết.
Tần Mục nhìn cảnh tượng này, càng kiên định hơn với quyết định vừa rồi của mình. Để Nam Băng ở gần một người như tên điên này, Tần Mục cảm thấy rất có tính uy hiếp. Tại sao anh lại để cô sống hạnh phúc, khi cô luôn dày vò tâm trí anh suốt 7 năm qua.
Nếu cuộc sống của anh đã là địa ngục, vậy thì cô theo bồi cùng anh đi.
“Đội trưởng, đội trưởng. Anh đừng đuổi theo nữa” Đám Đức Long vội chạy theo giữ chặt lấy Kỳ Phong. Anh dường như không nghe thấy, đánh đấm loạn xạ, muốn tiếp tục chạy.
Tân Kỳ bật khóc ôm lấy anh hét lớn “Thân thể của anh đã quá sức chịu đựng rồi, nếu chạy thêm nữa sẽ chết đó. Đội trưởng”
Đức Long vẫn là người bình tĩnh nhất, anh đánh ngất Kỳ Phong rồi nhanh chóng ra hiệu mọi người mang đội trưởng đến bệnh viện.
Mọi chuyện hôm nay vượt qua sức chịu đựng của bọn họ rồi. Một đám khủng bố chính trị gồm 20 tên tiến vào toà nhà sầm uất nhất Hồng Kông, đột nhập hệ thống an ninh, cài bom khắp nơi, bắn chết 10 người tại chỗ để thể hiện uy lực của bọn chúng, rồi nhốt hàng trăm người làm con tin trong các phòng chứa bom.
Mức độ nghiêm trọng của vụ án nhanh chóng buộc sở trưởng huy động tất cả các đội đặc nhiệm và cảnh sát cơ động đến giải vây. Thời gian hành động rất ngắn, khiến bọn họ phải căng não xử lý.
Kỳ Phong xuất sắc gây nhiễu hệ thống giám sát của bọn khủng bố, sau đó cùng đội đột nhập vào toà nhà giải cứu con tin. Mọi chuyện gần như suôn sẻ khi người dân được giải cứu ra ngoài. Thế nhưng một cậu bé trước khi chạy ra, vô tình đá trúng vào một hộp bom tự nổ chúng nguỵ trang, làm nổ liên hoàn các tầng bên dưới.
Nam Băng chưa khoẻ hẳn sau nhiệm vụ trước, lại đột ngột vì cứu người mà bị đá đè không thể thoát ra được.
Mọi người ra ngoài chờ hồi lâu vẫn không thấy Nam Băng ra, liền hoảng loạn tìm cách vào cứu cô. Tất cả đều quan tâm cô, nhưng có lẽ người chịu kích động nhiều nhất chính là đội trưởng.
“Anh đã thua thê thảm bởi chính trái tim của mình rồi. Đội trưởng.” Đức Long nhìn đám Tân Kỳ khiêng Kỳ Phong đến xe cứu thương, khẽ thở dài trong lòng.
----
Ah…Đầu đau quá. Nam Băng nhíu chặt đôi mày, từ từ mở mắt ra. Cô nâng tay phải muốn xoa đầu thì lại bị buốt đến chết lặng.
Cô bị đá đè lên, cộng với vết thương cũ trên vai chưa lành khiến cơ thể của cô chỗ nào cũng đau.
“Nằm yên. Ba ngày nữa sẽ có thể xuống giường” Một giọng nói âm trầm vang lên.
Giọng nói này…Nam Băng bất ngờ nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Những tia sáng le lói từ ánh trăng hắt vào cũng đủ khiến Nam Băng nhìn rõ được khuôn mặt của anh.
Tần Mục đang ngồi trên bàn làm việc xem tài liệu. Anh không hề liếc nhìn cô, chăm chú xử lý công việc đến mức khiến cô cảm thấy lời nói vừa rồi không phải do anh phát ra và dường như cô không tồn tại trong căn phòng này.
Tại sao…
Sau khi ổn định. Từng hình ảnh ký ức quay về. Chính Tần Mục đã kéo cô về từ tay Thần chết.
Khi biết tại sao mình lại ở đây, Nam Băng ngoan ngoãn nằm trên giường, im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, cô khẽ lên tiếng “Cám ơn anh”
“Không cần cảm ơn. Mạng sống của cô giờ đã thuộc về tôi. Một cuộc giao dịch sòng phẳng” Anh lạnh lùng đáp lại.
Nam Băng ngạc nhiên quay sang “Ý anh là gì?”
Tần Mục đưa mắt lên nhìn cô, điềm tĩnh nói “Từ giờ trở đi cô sẽ trở thành thuộc hạ của tôi. Tôi muốn cô sống thì sống, muốn cô chết thì chết. Như vậy đã rõ”
Nam Băng bật cười ra tiếng “Chưa ai có thể kiểm soát được cuộc sống của tôi, kể cả Thần Chết. Anh cứu tôi một mạng, xem như tôi nợ anh một ân tình. Còn kiểu sống nô lệ như vậy, tôi thà chết còn hơn”
“Nợ tôi một ân tình? Cô thấy tôi cần cô giúp gì sao?” Anh cười nhẹ, rồi ẩn ẩn tức giận nói tiếp “Cô rất thích nợ ân tình của người khác nhỉ. Vậy Nam Tịnh, cô đã trả nợ cho anh ta chưa?”
“Nam Tịnh làm sao?” Khi nhắc đến tên này, Tần Mục rõ ràng thành công khiến Nam Băng mất bình tĩnh. Cô vô thức bật dậy đụng vào vết thương, đau đến nằm sập lại trên giường thở dốc.
Tần Mục dường như rất hài lòng với biểu hiện này của cô “Anh ta chẳng làm sao cả, chỉ là bị thủ lĩnh Thuỷ Long hành hạ cho sống không bằng chết mà thôi”
Nam Băng cắn chặt môi đến rỉ máu, ánh mắt đau lòng nhìn vào khoảng không. Nam Tịnh là anh họ của cô, cũng là người duy nhất ở Thuỷ Long đối xử thật lòng với cô sau khi ông ngoại mất. Nếu không có anh, có thể cô đã bị ức hiếp đến chết trước khi cô gặp lại Tần Mục năm 10 tuổi rồi.
Tần Mục biết Nam Tịnh là người quan trọng như thế nào đối với Nam Băng. Vì vậy, rõ ràng anh muốn trừng phạt Nam Băng nên mới cố tình nói những lời tàn độc này với cô. Nhưng khi nhìn thấy cô đau đến mặt trắng bệch, anh lại mềm lòng mà im lặng.
Hồi lâu sau,
Nam Băng yếu ớt lên tiếng “Anh giúp tôi cho Nam Tịnh một cuộc sống mà anh ấy mong ước. Tôi sẽ làm thuộc hạ của anh”
Tần Mục khẽ liếc nhìn cô rồi cam kết “Được, sẽ như cô muốn”
---
Đã ba ngày kể từ vụ nổ đêm đó.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Tiêu Vệ, Nam Băng đã có thể xuống giường vận động.
Hôm nay cô sẽ bắt đầu gia nhập vào bang Hoả Long của Tần Mục. Nghe nói, ngay sau khi cô được Tần Mục đem đi khỏi hiện trường, sở trưởng cảnh sát Hồng Kông liền nhận được tài liệu hình ảnh rõ ràng rằng cô là người của Tần Mục, thủ lĩnh bang Hoả Long, lão đại đương nhiệm của Tứ Long.
Sở trưởng đã vô cùng bất ngờ liền vội phát lệnh trục xuất tư cách cảnh sát của Nam Băng, cũng không tiến hành tìm hiểu sâu nội tình. Đối với tầm cỡ của Tần Mục, cả chính phủ nước Hồng Kông còn phải kiêng dè, huống hồ chi chỉ một sở trưởng nhỏ bé như ông.
Sau khi ăn sáng trên phòng xong, Nam Băng tắm rửa, thay một bồ độ vest màu xám rồi xuống lầu họp cùng mọi người.
Khi cô đến, Tần Mục đã ngồi ở vị trí chính sảnh, tiếp theo bên trái hắn là Mã Nhĩ và Hắc Nhĩ, các vị trí bên phải hắn đều không có người ngồi. Cô có thể đoán được Khả Nhĩ đang có việc gấp xử lý nên không về kịp.
Nam Băng tự nhiên lại ngồi ở vị trí thứ hai bên phải Tần Mục, chừa vị trí đầu của Khả Nhĩ. Cô biết luật lệ trong hắc đạo, việc ngồi sai vị trí là tối kỵ. Càng ngồi gần lão đại càng cho thấy người đó được lão đại trọng dụng hơn.
“Từ ngày mai cô sẽ xuống ăn sáng cùng mọi người lúc 7h. Chỉ có 30 phút để ăn và bàn công việc. Vì vậy, không được trễ” Tần Mục vừa nhìn vào màn hình máy tính xử lý việc vừa nói với cô
“Được” Nam Băng nghiêm túc đáp lại
“Tối nay, Mã Nhĩ bay qua các nước Ả Rập Xê Út đàm phán hợp đồng mới. Hắc Nhĩ và Nam Băng sẽ đi cùng tôi đến Bồ Đào Nha gặp thủ lĩnh Pablo. Tôi muốn địa bàn của hắn để thực hiện giao dịch với các nước Châu Âu” Tần Mục nói rõ kế hoạch của mọi người.
“Vâng, lão đại” Mã Nhĩ và Hắc Nhĩ đồng thanh đáp
Không nghe thấy tiếng của Nam Băng, Tần Mục nhìn qua hướng cô.
Nam Băng cũng nhìn lại anh với gương mặt vô cảm, sau đó biết mình sơ sót, cô liền nói “Đã rõ, lão đại”
Lần đầu Nam Băng gọi anh bằng xưng hô này khiến cô không quen, có cảm giác không muốn nói. Thế nhưng, hiện tại cô chỉ là thuộc hạ của anh, một cuộc sống mới mà cô lựa chọn, cô phải làm quen với điều đó.
Tần Mục thấy Nam Băng đã hiểu chuyện hơn, cũng không nói gì. Quay qua bàn luận cùng Mã Nhĩ về các tài liệu cần thiết cho đàm phán với đối tác mới.
Hắc Nhĩ ngồi một bên vừa lắng nghe vừa khẽ chuyển mắt nhìn Nam Băng.
Đây là cô gái mà hắn được biết đến qua lời kể của Mã Nhĩ và Khả Nhĩ. Cô là Nam Băng, tiểu thư duy nhất của Thuỷ Long, cũng là bạn niên thiếu duy nhất của lão đại.
Hắc Nhĩ là thành viên cuối cùng gia nhập vào Tam Hoàng. Vì vậy, hắn không hề biết về quá khứ của lão đại và tiểu thư Nam Băng. Hắn đã từng thắc mắc tại sao lão đại có sở thích sưu tầm những cuốn sách cổ, nhưng lại chưa từng đọc chúng. Tại sao mỗi khi thấy biển, lão đại lại thẩn thờ trầm tư. Vì vậy hắn đã hỏi Mã Nhĩ và Khả Nhĩ và biết thêm về quá khứ của lão đại qua lời kể của họ.
Đại bang Tứ Long bao gồm bốn bang nhỏ Hoả Long, Thuỷ Long, Địa Long và Phong Long. Từ thưở sơ khai, bốn thủ lĩnh của bốn bang đều có năng lực ngang nhau, sở hữu riêng cho mình bản thiết kế vũ khí mạnh nhất thế giới, nhưng vẫn sống với nhau rất hoà thuận. Từng thủ lĩnh sẽ lần lượt làm lão đại của Tứ Long, quyết định hướng đi chung của bang trong suốt năm năm nhiệm kỳ.
Thế nhưng, qua hàng thập kỷ sau, thế hệ con cháu càng hỗn tạp, khiến các thủ lĩnh không còn đoàn kết, cũng như năng lực có sự chênh lệch gây ra sự lấn quyền càng sâu sắc. Nội bộ các bang hãm hại nhau, quan hệ liên minh của các bang cũng trở nên lỏng lẻo.
Lão đại Tần Mục là dòng trưởng của bang Hoả Long. Hội tụ đủ các năng lực trí lực hiếm có trăm năm có một. Tuy nhiên, để có thể 14 tuổi trở thành thủ lĩnh Hoả Long, anh đã phải vượt qua biết bao âm mưu hãm hại từ đồng tộc.Từ máu thịt đi lên, đã khiến Tần Mục trở nên càng vô tình, tàn nhẫn.
Sau khi anh làm thủ lĩnh Hoả Long, Tần Mục dùng hai năm thể hiện năng lực xuất chúng của mình. Để rồi đứng vững ở vị trí lão đại Tứ Long trong suốt 8 năm qua. Mặc dù các thủ lĩnh còn lại có bất mãn nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật Tần Mục là một lão đại rất xuất chúng.
Tiểu thư Nam Băng chỉ là dòng cháu trưởng của thủ lĩnh Thuỷ Long, tuy nhiên lại là đứa con gái duy nhất được sinh ra trong dòng tộc. Cô sở hữu nét đẹp phương Đông từ mẹ và sự thông minh xuất chúng của ông nội cô - Thủ lĩnh Thuỷ Long – Nam Thuỵ.
Vì là đứa cháu gái duy nhất lại vô cùng thông minh xinh đẹp, cho nên cô là hòn ngọc quý trên tay của ngài Nam Thuỵ. Nghe nói, cô được yêu thương nhiều đến nỗi, có người dự đoán cô sẽ trở thành thủ lĩnh Thuỷ Long đời sau, mà không phải được truyền lại cho cha của cô – Nam Nghị.
Ngài Nam Thuỵ lúc đó rất thân với cha của Tần Mục – Tần Sơn. Vì vậy, hai người có cơ hội gặp nhau lúc nhỏ. Họ đã cùng trải qua rất nhiều biến cố để có thể trở thành bạn tri kỉ với nhau. Thế nhưng, cuối cùng vẫn không ai biết nguyên nhân vì sao, mà cách đây bảy năm, tiểu thư Nam Băng đã rời khỏi bang Thuỷ Long và cũng cắt đứt quan hệ với Tần Mục.
Hắc Nhĩ rất tò mò về con người của Nam Băng. Là một trong Tam Hoàng. Tất nhiên, Hắc Nhĩ sẽ không dễ dàng tin vào năng lực của Nam Băng qua lời kể của người khác. Hắn nhất định phải chứng kiến xem cô có thật sự xứng đáng với vị trí ngồi cùng lão đại hay không? Hắc Nhĩ âm thầm nghĩ.
-----
Link website đọc: listngontinhhay.com (lịch đăng tối thứ 4 và thứ 7 hàng tuần)
Link nghe audio: https://youtu.be/nkEJswVALXc
Các bạn vào kênh youtube của chủ nhà để like và subcribe kênh để tác giả có động lực viết các bạn nhé. Tác giả sẽ viết full bộ này.
Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!