Tiêu Vệ ngồi trong xe chờ đợi.
Vừa thấy Tần Mục ôm Nam Băng ra khỏi dinh thự, liền xuống xe mở cửa cho anh rồi vòng lại ngồi vào vị trí tài xế.
“Lão đại, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?” Tiêu Vệ lên tiếng hỏi. Anh là bác sỹ kiêm tài xế riêng của Tần Mục. Ngoài Tam Hoàng thì Tiêu Vệ cũng là một thành viên đặc biệt được ngồi cùng xe với anh.
Tần Mục nhìn ra cửa sổ định ra lệnh quay về Mỹ, thế nhưng lại vô tình bắt gặp hình ảnh phản chiếu của Nam Băng
Cô ngơ ngẩn dựa vào ghế, gương mặt suy tư.
Tần Mục dường như đoán được cô đang nghĩ gì, gương mặt lạnh đi vài phần. “Sao hả? thấy tôi dơ bẩn? lại muốn rời đi?”
Nam Băng ngạc nhiên, quay lại liền bắt gặp cặp mắt nguy hiểm của anh, bất đắc dĩ giải thích “Tôi chưa từng nghĩ anh dơ bẩn. Tôi chỉ muốn anh có thể rút lui khỏi giới hắc đạo”
Tần Mục khẽ cười ra tiếng, dưới đôi mắt lạnh lùng là những cơn sóng dữ dội như muốn bùng nổ “Người bội ước như cô không có quyền phán xét tôi”
Sắc mặt Nam Băng bỗng tái nhợt, trái tim buộc chặt khi nhìn thấy sự đau đớn sâu bên trong đôi mắt xám của anh. Lời muốn nói cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Tần Mục không muốn thấy vẻ mặt thương xót ấy của cô dành cho anh, dứt khoát xoay mặt ra ngoài, kết thúc cuộc nói chuyện.
Không khí trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói nhẹ nhàng rót vào tai của Tần Mục, khiến ngọn lửa trong lòng anh bỗng hóa hư vô.
“Tôi hiểu rõ, giới hắc đạo được anh quản lý rất nghiêm, anh có lẽ phải của riêng mình, tuyệt không gây hại cho người dân bình thường. Có anh làm lão đại Tứ long, lãnh đạo các nước có thể nhẹ nhõm một phần. Thế nhưng, cũng vì thế ba bang còn lại trong Tứ long và các tổ chức đen tối khác không thể làm ăn kiếm tiền, họ luôn kết bè phái hãm hại mưu sát anh giống như hôm nay vậy. Tôi khuyên anh rời khỏi hắc đạo là mong muốn ích kỉ riêng của bản thân. Tôi muốn anh sống vui vẻ bình yên”
Khi Nam Băng nói đến câu cuối, ánh mắt cô nhìn anh rất nghiêm túc khiến anh rung động.
Tần Mục không nói gì… lẳng lặng nhìn ra hàng cây lề đường.
Tiêu Vệ không biết lúc nào đã lăn bánh đi dạo vòng quanh. Anh không biết Tần Mục muốn đi đâu, nhưng cứ lái xe để không khí đỡ căng thẳng.
Một lúc sau, Tần Mục lên tiếng:
“Không phải đã đến Bồ Đào Nha rồi sao. Đi tắm biển Praia do Baleal cũng không tồi”
Lời nói ngẫu hứng này của Tần Mục thành công lấy được sự chú ý của Nam Băng, cơ thể cô cũng bất chợt thả lỏng nhẹ nhàng. Cô gật đầu tán thành.
Tần Mục nhìn khóe miệng Nam Băng nâng lên trong lòng bất giác cũng tốt lên không ít.
---
Bãi biển Praia do Baleal
Hôm nay thời tiết rất tốt. Ánh mắt trời chiếu rọi xuống dòng nước trong xanh tạo nên khung cảnh tuyệt mỹ.
Từ xa, một người mặc bộ comple đen nhanh chân tiến về phía phòng thay đồ nam. Sau đó khom lưng trước một chàng trai nói “Lão đại, đã giải quyết xong”
Hắc Nhĩ sau khi làm xong nhiệm vụ liền quay lại tụ họp cùng lão đại tại bãi biển.
Tần Mục khẽ gật đầu, ra hiệu anh thay đồ rồi cùng mọi người xuống bãi tắm thư giãn.
Khi bọn họ vừa bước ra khỏi phòng thay đồ nam liền gây chú ý đến mọi người xung quanh, đặc biệt là các cô gái. Một tổ hợp trai đẹp dáng chuẩn playboy như vậy, khiến nhiều cô gái đỏ mặt nhìn chăm chăm.
“Trời ơi! Là người mẫu đi thi sao? Mặc quần áo giống nhau mà dáng người nào cũng thật chuẩn nha, đặc biệt là anh đi đầu, mắt xám mũi cao đẹp trai quá!”
“Đúng rồi, đẹp trai quá đi các anh ơi”
Nhiều cô gái cố tình nói chuyện to tiếng thu hút sự chú ý của Tần Mục.
Tần Mục lạnh lùng lướt qua các cô gái, nhưng đi được mấy bước liền đứng khựng lại.
Một cô gái xinh đẹp trong đám vui mừng mong chờ nhìn anh “Chả lẽ anh ấy chú ý đến tụi mình thật sao?”
Tần Mục đột nhiên chuyển hướng đi về phòng thay đồ nữ.
“Ơ, sao lại đi về hướng đó?” Một số cô gái thắc mắc, khẽ tiếc nuối.
Hắc Nhĩ, Tiêu Vệ và đám thuộc hạ hơi khó hiểu nhưng cũng không dám chậm trễ, vội đi theo sau lão đại.
Thế là, khi Nam Băng vừa bước ra khỏi phòng thay đồ nữ liền thấy cảnh tượng không thể tưởng tượng được.
Tần Mục cứ thế nhìn chăm chăm vào cửa phòng thay đồ nữ, đám thuộc hạ phía sau xoay lưng xếp thành vòng cung như tường thành che chắn.
Nam Băng mở to mắt ngạc nhiên còn Tần Mục thì nhíu mày ngày càng sâu khi nhìn thấy 2 mảnh vải nhỏ xíu trên người cô.
“Cô mặc cái gì vậy? Cái đó được gọi là quần áo sao?” Tần Mục không vui chấp vấn.
Hồi nhỏ, anh thường dẫn Nam Băng ra biển chơi, nên không phải đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc đồ thiếu vải như thế này. Thế nhưng lúc đó cơ thể cô còn chưa thành niên nhìn cũng không thấy có vấn đề gì, còn bây giờ dáng người cô lả lướt, ba vòng uốn cong thành hình chữ S xinh đẹp, kể cả anh nhìn còn đỏ mặt huống chi đám con trai ngoài kia. Càng nghĩ Tần Mục càng cảm thấy khó chịu.
Nam Băng nhìn gương mặt ngày càng đen của Tần Mục, khó hiểu đáp “Đúng rồi, đây không phải quần áo, mà là đồ bơi. Anh chưa thấy các cô gái tắm biển bao giờ sao?”
Giọng nói Tần Mục ngày càng âm trầm “Cô không phải các cô gái ngoài kia. Cô là thuộc hạ của tôi, vì vậy phải mặc đồng phục”
Thế là, Nam Băng bị cưỡng chế thay đồ. Và giờ đang trở thành tâm điểm thật sự của bãi tắm.
Cô gái duy nhất mặc quần cộc màu xám, áo sơ mi đỏ đi tắm biển. Giống như đồ của Tần Mục và đám thuộc hạ đang mặc.
Mặc dù Nam Băng là một cô gái chậm về cảm xúc, nhưng không phải thiếu tư duy. Cô biết Tần Mục đang cố ý khiến cô không thoải mái đây mà.
Vì là thuộc hạ của người ta. Nên Nam Băng cố gắng quên đi những cảm giác muốn thủ tiêu lão đại, và dùng hết tâm lực chú ý vào thứ mà cô yêu thích nhất trên đời sau sách cổ, đó chính là Biển.
Nam Băng vừa muốn chạy ra biển thì bỗng bị một lực nắm lại. Cô nhăn mày quay đầu. “Sao nữa vậy lão đại?”
“Không được bơi quá xa, chỉ bơi trong phạm vi 100m có thể nghe được tiếng gọi của tôi” Tần Mục nghiêm túc nhìn cô dặn dò.
Nam Băng vội gật đầu đã hiểu rồi nhảy xuống biển.
Thân thể Nam Băng nhanh chóng hoà vào nước, uyển chuyển uốn người theo từng làn sóng như một nàng tiên cá thật sự. Cô lặn sâu xuống đáy biển rồi lại phóng lên mặt nước, ngước mặt đón những tia nắng mặt trời
Đây là lần đầu tiên Hắc Nhĩ thấy Nam Băng tươi cười vui vẻ như vậy.
Ngẩn người nhìn cô một chút rồi anh khẽ nhìn qua lão đại.
Lại là ánh mắt dịu dàng ấm áp đó. Hôm nay Hắc Nhĩ thật đúng là may mắn khi được chứng kiến những biểu cảm chưa từng có của lão đại nhiều lần như vậy.
Hắc Nhĩ vào bang Hoả Long hơn 6 năm, đối với hiểu biết của anh, thì lão đại là một vị thần chiến tranh bất bại, vô cùng mạnh mẽ, thông minh, quyết đoán và không ai có thể tác động đến cảm xúc của người.
Tuy nhiên, khi Nam Băng xuất hiện đã thực sự đánh vỡ tam quan của Hắc Nhĩ. Thì ra vị thần trong lòng anh cũng có lúc tức giận, cũng có lúc tổn thương, cũng có lúc lại dịu dàng và ấm áp.
“Hắc Nhĩ, tập trung, có địch đột kích” Giọng nói âm trầm của Tần Mục kéo Hắc Nhĩ ra khỏi suy nghĩ.
Anh bắt đầu quan sát xung quanh, đám người ở hướng 3h rất khả nghi.
“Mau rút khỏi đây thôi” Tần Mục sau khi xem xét tình hình liền ra lệnh. Anh vừa đứng lên hướng ra biển, tiếng súng liền nổ liên tục về phía anh.
Tần Mục vội xoay vài vòng trên cát, rồi rút súng bắn trả khiến ba tên chết tại chỗ.
“Bảo vệ lão đại” Hắc Nhĩ vội ra lệnh cùng đám đàn em theo bảo hộ anh.
Đám người tắm biển vừa nghe tiếng súng liền hoảng loạn, la hét chạy đi.
Tần Mục lợi dụng sự hỗn loạn của đám đông, chạy nhanh về bãi biến hét lớn “Nam Băng, mau quay về, Nam Băng”
Pằng… Pằng…. Pằng…
Đạn nổ liên tiếp về phía Tần Mục khiến anh vừa hét tên Nam Băng vừa tránh đạn.
Bãi biển dần trở nên trống vắng, khiến đám người ám sát càng dễ bắn trúng Tần Mục hơn. Bọn chúng đông gấp 3 lần người bên Tần Mục, nên dù bên anh đã bắn chết bọn chúng một nửa nhưng cũng sợ không cầm cự nổi. Đạn cũng sắp hết rồi.
“Lão đại, người mau đi trước, tôi sẽ ở lại tìm tiểu thư Nam Băng” Hắc Nhĩ gấp gáp kéo anh lên bờ.
“Chết tiệt, mau đưa tôi pháo xung động” Tần Mục vội bắt lấy tay Hắc Nhĩ nói
Hắc Nhĩ ngạc nhiên mấy giây rồi nhanh đưa cho Tần Mục một thiết bị dài 10cm hình bầu dục trong túi đeo.
Thiết bị này có thể gây ra xung động mạnh ở dưới nước, khiến người đang bơi bị lực này ép đi lên. Tuy nhiên, nếu ném lực không tốt có thể gây tổn thương nội tạng của người dưới nước.
Tần Mục không còn lựa chọn nào khác. Anh không thể rời đi mà không có Nam Băng được.
Tần Mục dựa vào khả năng và thói quen bơi lội của Nam Băng mà anh ném pháo xung động ở vị trí cách bờ biển 200m về hướng Đông Nam.
Bùm….
Pháo xung động vừa rơi xuống biển, liền tạo nên những làn sóng dữ dội đánh vào bờ.
Nam Băng đang hăng say lặn sâu dưới đáy biển, đột nhiên cảm thấy áp lực nước bất thường ở dưới biển ép lên. Cô liền đoán trên bờ đã xảy ra chuyện, đây là tín hiệu Tần Mục ám chỉ cho cô biết.
Nam Băng vội bơi về, vừa đến vũng nước cạn, cô liền đứng phắt dậy, chạy nhanh vào bờ.
Tiếng súng vẫn liên tục nả vào đối phương. Phe địch vô cùng đông, bọn chúng ẩn nấp đến gần trăm tên, trong khi đó phía Tần Mục chỉ có 20 người, lại không có đủ vũ khí đối chiến.
Tần Mục sốt ruột nhìn về phía biển cả, Nam Băng sao còn chưa lên? Anh âm thầm nghĩ.
Ngay lúc đó, Tần Mục bất ngờ thấy một bóng người đang chạy vào bờ. Anh vội hét lớn “Nam Băng bên này”
Nam Băng nghe được tiếng của anh, liền chạy như điên về hướng đó.
Tần Mục xoay người chộp lấy chiếc dù to trên bãi biển, bung ra di chuyển thân dù khiến đối phương bắn lệch hướng, chân chạy sát vào bãi biển hơn.
Lúc này Nam Băng đã tới gần Tần Mục, cô nhảy lên bắt lấy cánh tay anh đang vươn ra đón cô, rồi ôm chặt cổ anh.
“Mau chóng rút lui” Tần Mục giữ được Nam Băng vào lòng liền ra lệnh.
Hắc Nhĩ vội tung liên tiếp 8 hoả mù cay, và thuốc mê khiến cả đội rút lui an toàn.
---
“Tần Mục, tôi…” Nam Băng cảm thấy vô cùng có lỗi, cô muốn xin lỗi anh, nhưng từ lúc lên xe đến giờ, Tần Mục vẫn ôm chặt lấy cô, khiến cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của anh.
“Lão đại, chân người chảy máu rồi” Hắc Nhĩ vừa quan sát thấy đã an toàn, liền quay sang nhìn lão đại, phát hiện chân anh đang chảy máu đen.
“Tiêu Vệ mau đến xem”Hắc Nhĩ lên tiếng hối thúc Tiêu Vệ ở băng ghế trước.
Nam Băng vừa nghe thấy Tần Mục bị thương liền vùng khỏi người của anh. Thế nhưng, tay cô vẫn bị Tần Mục giữ chặt lấy.
Lúc này, anh đã hôn mê, mồ hôi ướt đẫm trên mặt.
“Trong đạn có độc, phải mong chóng lấy viên đạn khử độc mau” Tiêu Vệ vội lấy đồ nghề ra, tiến hành khử trùng mổ lấy viên đạn.
Nam Băng đau lòng nhìn Tần Mục. Nếu cô đoán không lầm, thì anh bị trúng đạn lúc vươn người ôm lấy cô. Cảm giác tội lỗi càng khiến cô gay rứt.
Nam Băng lấy khăn lau những giọt mồ hôi trên khuôn mặt anh rồi nắm chặt lấy tay anh.
Sau gần một tiếng, cuối cùng Tiêu Vệ cũng lấy được viên đạn, rút hết máu độc ra, truyền máu lưu trữ sẵn vào cho Tần Mục.
Nam Băng vẫn ngồi yên quan sát nét mặt của Tần Mục. Gương mặt anh đã dần hồng hào, không còn trắng bệch như lúc nãy. Điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
“Tiêu Vệ, anh có đoán được đây là loại độc gì không?” Hắc Nhĩ nhíu mày hỏi. Thể chất của lão đại rất tốt, dù có trúng độc cũng không thể hôn mê nhanh đến vậy, chắc chắn loại độc này rất nguy hiểm, có thể gây chết người trong tích tắc.
“Là độc rắn của Địa Long. Cực độc. Người thường nếu bị trúng loại độc này sẽ mất mạng ngay tức khắc, may là thể chất của lão đại hơn người, cộng với cấp cứu nhanh nên lão đại mới qua cơn nguy hiểm”
Nam Băng nghe đến độc rắn từ Địa Long liền cảm thấy tức giận.
Đám Hắc Nhĩ cảm giác không khí xung quanh chuyển lạnh theo sắc mặt của Nam Băng. Cô âm trầm suy tư nhìn về phía ngoài xe, nhưng đôi tay nắm lấy Tần Mục lại nhẹ nhàng di chuyển như xoa dịu mệt mỏi của anh.
----
Link website đọc: listngontinhhay.com (lịch đăng tối thứ 4 và thứ 7 hàng tuần)
Link nghe audio: https://youtu.be/nkEJswVALXc
Các bạn vào kênh youtube của chủ nhà để like và subcribe kênh để tác giả có động lực viết các bạn nhé. Tác giả sẽ viết full bộ này.
Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!