LIST NGÔN TÌNH HAYcập nhật đầy đủ các thể loại truyện hay, truyện hot full trọn bộ.

Ngôn tình hành động: Nam Băng

CHƯƠNG 9: KHẢ NHĨ GẶP CHUYỆN KHÔNG HAY

Chương Trước Chương Tiếp

Cộc… cộc… cộc…

“Vào đi” Tần Mục khàn giọng nói

Nam Băng mặc một bộ comple màu da bước vào, hôm nay tóc cô búi thành lọn thấp ngang vai, vài cọng tóc mai nghịch ngợm khẽ xoã ra khiến cô trông vô cùng tao nhã, thanh lịch như một đoá phù dung.

Tần Mục vừa ngước lên vô tình bắt gặp hình ảnh xinh đẹp này của cô liền ngẩn người cho đến khi cô tiến tới trước mặt thì anh mới hoàn hồn, cố gắng điều chỉnh khoé mắt trở lại tập tài liệu trên tay.

“Lão đại, mời anh dùng bữa sáng, đây là thuốc uống sau khi ăn xong” Nam Băng để khay thức ăn trên bàn nhỏ kế bên anh, rồi đứng nghiêm chỉnh một bên.

Tần Mục khẽ nhìn vào khay thức ăn rồi lại chuyển mắt nhìn cô “Tôi không yếu đuối đến nỗi chỉ vì bị trúng độc một chút liền nằm liệt giường ba bốn ngày. Mười phút nữa, tôi sẽ xuống ăn sáng tại sảnh cùng mọi người như thường lệ”

Nam Băng không để ý sự cự tuyệt của anh, lại chậm rãi nói “Tiêu Vệ nói độc trên người anh đã không còn nguy hiểm nhưng phải nghỉ ngơi trên giường, không được di chuyển nhiều, uống thuốc điều độ thêm hai ba hôm thì mới có thể giải trừ độc tố hoàn toàn. Nếu anh ráng sức khiến bệnh tình chuyển biến xấu thì công việc sẽ càng chậm trễ”

Vừa nghe cô lặp lại nội dung mà Tiêu Vệ và Hắc Nhĩ cứ nhai nhải bên tai từ hôm qua, anh liền khó chịu nhíu mày. Bọn Tiêu Vệ lại nhờ cô vào nói một đống thuyết trình này với anh.

“Tôi biết cơ thể mình thể nào”  Tần Mục nhấn mạnh lần nữa

“Lão đại, hôm qua khi anh bị trúng độc, cơ thể liền rơi vào hôn mê. Độc của Địa Long không thể khinh thường được. Mặc dù ý chí của anh rất cường đại, nhưng anh không thể đặt áp lực quá nhiều vào cơ thể của mình như vậy.” Cô nghiêm túc giải thích, ánh mắt vô cùng cố chấp.

Tần Mục im lặng nhìn nét mặt lo lắng của cô. Trong đầu liền xẹt qua những mảnh kí ức cũ khiến anh khó chịu, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng “Cô không thấy nực cười sao? Nam Băng”

Nam Băng không hiểu anh có ý tứ gì, nghi hoặc nhìn.

Tần Mục cười lạnh nói tiếp “Cô đang quan tâm tôi”

Đột nhiên nghe anh cường điệu như vậy, Nam Băng nhất thời không biết nói gì, trong lòng lại có chút bức bối. Lúc sau, cô mới bình tĩnh hạ giọng lên tiếng “Lần này là tôi quá sơ suất, anh bị thương là do lỗi của tôi, quan tâm đến thương tích của anh là trách nhiệm của tôi”

 “Vậy nếu không phải lỗi của cô thì có lẽ tốt rồi đúng không?” Dường như chỉ là một câu hỏi buột miệng của Tần Mục, nhưng anh lại nhìn cô chăm chú.

Nam Băng đúng lý hợp tình trả lời “ Nếu vậy có lẽ tôi sẽ không thấy có lỗi mà nói nhiều như bây giờ”

Câu nói vô tâm này của Nam Băng liền khiến cho gương mặt của Tần Mục xuất hiện tì khí. Ánh mắt anh trở nên âm trầm ẩn ẩn thất vọng, môi mỏng lạnh lùng lên tiếng “Cô đi ra ngoài đi”

Áp suất trong căn phòng đột nhiên trở lạnh, khiến cho Nam Băng thấy bị đè nén đến khó thở. Anh đang tức giận sao. Nam Băng khó hiểu nghĩ.

Cô chần chừ một chút, rồi xoay người đi ra ngoài.

Cạch.

Cánh cửa vừa khép lại. Cây bút trên tay Tần Mục đã bị bóp nát thành những mảnh vụn nhỏ.

Tần Mục nhắm chặt mắt, cố gắng điều chỉnh lại mớ cảm xúc hỗn độn của mình.

Cô quan tâm anh, anh cảm thấy khó chịu. Cô không quan tâm anh, anh càng thêm tức giận.

Quyết định giữ cô bên mình để trả thù cô hay lại tiếp tục tự dày vò bản thân đây. Tần Mục cảm giác như có ai đấm mạnh vào trái tim của mình.

Ánh mắt Tần Mục mơ hồ nhìn về những cuốn sách cổ anh vừa mới sưu tầm được, khẽ thì thầm “Nam Băng, con người thật sự của em là gì? Tôi thật tò mò muốn biết em có thể thật lòng yêu thương một người hay không? Thế nhưng, thật buồn cười là ….tôi thà không biết đáp án, còn hơn nhìn thấy em quan tâm một người đàn ông khác”

---

Nam Băng đã thành công thuyết phục Tần Mục nằm trên giường dưỡng bệnh hai ngày, khiến cho đám Hắc Nhĩ và Tiêu Vệ mừng đến rơi nước mắt.

Cuối cùng, họ cũng có một đồng minh hữu dụng có thể giúp bọn hắn khuyên nhủ lão đại rồi.

Thế nhưng, bọn hắn chú ý rằng, kể từ lúc khỏi bệnh đến giờ, Tần Mục quay lại thời kỳ lạnh lùng tàn khốc như lúc Nam Băng chưa gia nhập vào nhóm. Mặc dù, cô chỉ mới vào băng được vài ngày, nhưng bọn hắn cảm nhận được lão đại tâm tình tốt hơn trước rất nhiều, đôi khi có thể tìm thấy vài nét ấm áp dịu dàng giống như người bình thường trên gương mặt của lão đại.

Nhưng bây giờ tại sao lại như vậy? Bọn hắn vô cùng thắc mắc nhưng lại không có gan đi hỏi lão đại, cũng không thể moi được tin tức gì từ người kiệm lời lại chậm về cảm xúc như Nam Băng. Họ chỉ biết chắc một chuyện là lão đại đang tức giận Nam Băng. Ai cũng có thể thấy được, trừ cô ấy – đối tượng bị tức giận là không biết.

Haizz… Hắc Nhĩ và Tiêu Vệ đang thở dài trong lòng, thì lại nghe cuộc điện khẩn của Khả Nhĩ trên màn hình ở sảnh.

Hiện tại bọn hắn đang vừa ăn sáng vừa bàn công việc trong tuần này. Tần Mục bấm nút mở loa và màn hình ngoài để mọi người có thể cùng nghe thấy.

Một chàng trai có mái tóc vàng, mắt nâu tuấn tú xuất hiện. Gương mặt anh hơi xanh dường như đang có chuyện gì đó khiến anh mất kiểm soát.

Vừa nhìn thấy Tần Mục, anh liền lên tiếng

“Lão đại, có chuyện rồi” Giọng nói của Khả Nhĩ vô cùng lo lắng, khiến mọi người rất ngạc nhiên, kể cả Nam Băng.

Theo trí nhớ của cô, Khả Nhĩ là người đi theo Tần Mục lâu nhất, và có lẽ vì vậy mà bản tính của anh rất điềm tĩnh và lạnh lùng giống Tần Mục nhất. Đây là lần đầu tiên cô thấy thái độ mất bình tĩnh này của anh.

Tần Mục nhíu mày nhìn Khả Nhĩ, ổn trọng nói  “Bình tĩnh, báo cáo rõ”

Khả Nhĩ vừa nhìn đến lão đại của mình liền bất chợt cảm thấy an tâm, anh bắt đầu bình tĩnh trả lời “Lão đại, vừa rồi tôi có phái Lỗ Kỳ cùng 50 đàn em đi giao lô hàng cho thị trưởng Zen, mọi chuyện gần như suôn sẻ cho đến khi tôi nhận được một tin kỳ lạ của Lỗ Kỳ vào tối qua”

Lúc này giọng nói của Khả Nhĩ lại trở nên gấp gáp “Anh ta gửi cho tôi một tin nhắn thu âm. Tôi sẽ phát cho lão đại cùng mọi người nghe”. Anh xoay qua bật đoạn tin nhắn thoại lên

“rít……….rít…………..rít…………..” Một loạt tiếng rít vừa dài vừa chói tai như có ai dùng móng tay cào mạnh vào cửa kính, âm thanh khiến người nghe cảm thấy khó chịu mà che tai ôm ngực.

Nam Băng cảm thấy đau tai từ tiếng rít đầu tiên, cô rất nhạy cảm với âm thanh vì vậy liền ôm chặt tai nhíu chặt mày. Kể cả đám Hắc Nhĩ, Khả Nhĩ và Tiêu Vệ cũng không chịu được mà khẽ khom người, nhanh chóng lấy tay che hai tai. Chỉ duy Tần Mục vẫn bình thản giữ nguyên tư thế, nhưng ánh mắt càng âm u bất thường.

Sau đó một giọng nói đau đớn hốt hoảng vang lên “khu rừng Potagi phía tây Texas, quỷ dữ mãnh thú bao vây, chết hết rồi, mau cứu tôi, bọn chúng đang vây lấy tôi trong căn phòng kín, chúng sắp bắt lấy tôi rồi, mau đến cứu tôi, Á….Á……Bập” Đó là tiếng điện thoại rơi.

Chờ đoạn ghi âm phát hết, Khả Nhĩ lại lo lắng nhìn Tần Mục “Lão đại, đây là giọng của Lỗ Kỳ. Sau khi phát tin nhắn thoại này xong, tín hiệu điện thoại của anh ấy liền mất. Tôi có cho kiểm tra liên lạc với tất cả thành viên trong đoàn lần này, nhưng đều không được. Tình trạng này xảy ra vào 17h chiều hôm qua. Lúc đầu, còn tưởng do lỗi hệ thống tại trung tâm nhưng hiện tại thì chắc chắn có vấn đề rồi. Tôi dự định sáng nay sẽ cùng 30 người đến khu vực đó kiểm tra.”

Tần Mục trầm tư một chút rồi lên tiếng “Đình lại. Chờ tôi bay qua Mỹ sẽ cùng cậu đi. Sắp xếp 30 người ưu tú có thể hành động tốt trong bóng tối”

Khả Nhĩ sau khi nghe chỉ đạo, liền gật đầu đã rõ rồi nhanh chóng thực hiện.

Tắt màn hình đối thoại với Khả Nhĩ xong. Anh quay qua nhìn mọi người nói “ Kế hoạch thay đổi. Tiêu Vệ theo tôi sang Mỹ. Hắc Nhĩ và Nam Băng ở lại xử lý việc thâu tóm quyền lực của gia tộc Santo tại khu vực này”

Sau đó, Tần Mục liền đứng lên về phòng làm việc, không chú ý đến Nam Băng đang im lặng bất mãn.

Mắt thấy anh sắp đến cửa sảnh, Nam Băng liền hai bước thành một, đi nhanh cản đường anh.

“Tôi muốn sang Mỹ, thực hiện nhiệm vụ lần này” Cô kiên quyết nhìn anh

Tần Mục khẽ cười nhẹ, ánh mắt lạnh lùng liếc cô “Nam Băng, hiện tại cô nên biết rõ vị trí của mình, cô là thuộc hạ của tôi, cô không có quyền lựa chọn. Việc cô nên làm chỉ có thể là tuân theo mệnh lệnh của tôi”

Nói rồi anh vòng qua người cô đi khỏi.

Nam Băng đứng người ở đó nhìn anh. Đây là lần thứ hai Tần Mục dùng thái độ xa cách như vậy nói chuyện với cô sau lần đầu gặp tại vũ trường.

Trái tim Nam Băng đột nhiên co rút, nhưng cô không đi sâu tìm hiểu nguyên nhân của sự bất thường này. Nhanh chóng phớt lờ đi cảm xúc của bản thân. Cô cần phải nghĩ cách làm sao thuyết phục Tần Mục cho cô đi theo. Cô thật sự muốn tham gia đợt hành động này, mặc dù chưa thấy ma quỷ nên không biết có đáng sợ hay không. Nhưng trực giác mách bảo nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, vì vậy cô nhất định phải đi cùng anh.

Tần Mục, nếu anh không cho tôi theo. Tôi cũng sẽ tự tìm cách. Nam Băng âm thầm quyết định.

----

 

Link website đọc: listngontinhhay.com (lịch đăng tối thứ 4 và thứ 7 hàng tuần)

Link nghe audio: https://youtu.be/nkEJswVALXc

Các bạn vào kênh youtube của chủ nhà để like và subcribe kênh để tác giả có động lực viết các bạn nhé. Tác giả sẽ viết full bộ này.

sfs
Không có bình luận

Hệ thống đang xử lý. Vui lòng chờ!